Một đêm ngủ rất sâu, Lâm Kiều tỉnh dậy bởi tiếng chuông điện thoại.
Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Giang Trạm đang đứng bên cửa sổ, vừa trả lời điện thoại vừa cầm điếu thuốc trên tay đi ra ngoài.
Nghe tiếng đóng cửa, cô còn hơi buồn ngủ nhưng nhắm mắt lại thì không thể ngủ tiếp được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mở mắt ra, cử động cơ thể có chút đau nhức của mình.
Giang Trạm nói chuyện điện thoại rất nhanh, dặn dò đơn giản vài câu rồi vào phòng
“Dậy rồi à?”
Tắt máy, anh bước đến bên cửa sổ nhìn dáng vẻ ngáp ngắn ngáp dài của cô.
“Xin lỗi đã đánh thức em, em ngủ tiếp đi.”
Bàn tay to ôm lấy khuôn mặt mềm mại của cô, khẽ hôn lên má cô.
Anh yêu chết dáng vẻ ngây thơ của Lâm Kiều lúc này.
“Không ngủ được nữa.”
Lâm Kiều vươn tay đẩy mặt anh ra, nhưng sức cô mềm như bông.
Cô nghiêng người tựa vào vai anh, cảm nhận độ ấm và hơi thở quen thuộc từ anh.
Thoải mái hơn cả tựa vào đầu giường.
Giang Trạm cười cười, vươn tay ôm lấy cô, cô không mặc quần áo, làn da mát lạnh, cảm giác nhẵn nhụi sờ rất thoải mái.
Sự ỷ lại khó hiểu của Lâm Kiều lúc này lại khiến anh vui vẻ, chuyện bực bội ngày hôm qua bị lãng quên trong nháy mắt.
“Anh mua đồ ăn sáng cho em rồi, để dưới tầng, lát nữa em xuống ăn luôn đi, nếu không thì nguội mất, không thì anh mang lên cho em nhé?”
“Không cần, em dậy rồi mà…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù cô thực sự rất mệt, cô còn phải giặt ga giường, ở đây không có máy giặt nên chỉ có thể tự mình làm.
“Khoảng thời gian này công ty bề bộn nhiều việc, anh vừa mới tiếp quản nên có rất nhiều việc phải làm, khả năng sắp tới không có thời gian tới tìm em.”
“Ừ.”
Lâm Kiều gật đầu.
“Anh đi đây, em phải nhớ ăn sáng đấy.”
Giang Trạm liếc mắt nhìn giờ, vừa rồi là thư ký gọi điện thoại cho anh nên bây giờ anh phải quay về.
“Ừ.”
Lâm Kiều nhổm dậy chui vào trong chăn lần nữa.
“Không cho phép gặp mặt người kia.”
Giang Trạm đứng dậy, anh vẫn không yên tâm, phải nhắc nhở cô.
Lâm Kiều cau mày.
“Em không thể tránh được.”
“Vậy để cho anh chuyển thành chính thức, nói cho anh ta biết anh ta không có cơ hội.”
“Chẳng lẽ bây giờ anh không phải chính thức à.”
Động tác mặc áo của Giang Trạm hơi khựng lại.
Anh quay đầu lại nhìn Lâm Kiều đầy kinh ngạc.
Lâm Kiều nhìn anh như vậy, cô cảm thấy hơi buồn cười.
Giang Trạm bước nhanh lên phía trước, ôm mặt cô còn hôn lên môi cô.
Lâm Kiều ‘ưm’ một tiếng, nhưng vẫn chiều anh.
“Đi đi.”
Lâm Kiều vươn tay đẩy anh đi.
Giang Trạm nhìn cô đúng là chỗ nào cũng yêu, anh lại hôn lên trán Lâm Kiều lần nữa rồi mới đứng dậy rời đi.
Vừa đi ra cửa lại lộn trở lại, đúng lúc Lâm Kiều đang mặc đồ lót.
“...”
Hành động mặc áo lót của Lâm Kiều cứng đờ lại, cô vẫn chưa mặc áo lót xong, cứ ngồi yên như vậy.
“Đưa ga trải giường cho anh, công ty có máy giặt, giặt cho nhanh, trưa nay anh tới đón em đi ăn cơm thì mang qua cho em.”
Cô tự giặt thì rất phiền phức, còn không biết lúc nào mới làm được.
Giang Trạm lập tức đi vào lật chăn lên, tháo ga trải giường ra.
“Đóng cửa kỹ vào, đừng để người khác nhìn thấy!”
Anh vỗ nhẹ bờ mông đầy đặn của cô, nhướng mày nhắc nhở cô rồi đi ra ngoài.
Lâm Kiều cắn môi, tranh thủ tìm đồ lót rồi mặc vào, nghe thấy tiếng đóng cửa bên dưới, cô mặc áo len vào, đứng bên cửa sổ nhìn anh.
Như có cảm ứng, Giang Trạm ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh mỉm cười, vẫy tay với cô.
Lâm Kiều không nhịn được cười, có đôi khi người này cứ bị đáng yêu ấy.
Nhìn Giang Trạm rời đi, cô mở toang cửa sổ để hít thở không khí, vào phòng tắm giặt sạch đồ lót vừa thay ra tối hôm qua rồi treo lên móc áo cho khô.
_______________________________________________
Khi cô vừa rửa mặt trong phòng tắm xong, chuẩn bị đi ra ngoài thì đụng phải Tiêu Duệ đi vào.
Tiêu Duệ không ngờ mình vừa bước vào đã thấy cảnh này.
Lâm Kiều chỉ mặc một chiếc áo len, bên dưới mặc một chiếc quần lót màu đen, chân đi một đôi dép lê màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra rõ ràng, mịn màng căng bóng, bờ mông no đủ vểnh lên…
“Sao anh vào mà không gõ cửa vậy!”
Lâm Kiều chạy vội vào giường dùng chăn che kín người, cô bực mình gãi mái tóc dài rối tung của mình.
“Xin, xin lỗi.”
Yết hầu của Tiêu Duệ lặn lộn lên xuống, anh ta vội vàng quay lưng lại.
Lâm Kiều cầm chiếc quần jean tối qua lên, miễn cưỡng mặc vào trước.
Tiêu Duệ nghe thấy tiếng cô đeo dép vào, đi qua người mình, đi thẳng xuống tầng mà không thèm nhìn anh ta.
Tiêu Duệ đuổi theo cô, đi phía sau cô, nhưng cảnh tượng vừa rồi cứ lởn vởn trước mắt anh ta.
Anh ta phát hiện bản thân hơi có cảm giác…
Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu rồi bước xuống tầng.
Bầu không khí có chút xấu hổ, anh ta lên tiếng trước.
“Ăn sáng chưa, anh mang bữa sáng cho em này.”
“Không cần.”
Lâm Kiều liếc mắt một cái đã nhìn thấy bữa sáng đang đặt trên bàn, bên trên còn có một tờ ghi chú.
Có lẽ Giang Trạm nghĩ anh sẽ đi trước khi cô tỉnh dậy.
Chữ anh rất đẹp, trên đó viết bảo cô ngoan ngoãn ăn sáng đi.
Lâm Kiều đặt tờ giấy sang một bên rồi ngồi xuống ghế.
Tiêu Duệ mím môi nhìn cô, đi tới ngồi đối diện với cô.
“Tối qua anh ta đến gặp em.”
Anh ta khẳng định, bữa sáng này là Giang Trạm mua.
Anh ta vô thức ngẩng đầu lên nhìn Lâm Kiều, cô cúi đầu, áo len cổ chữ V, có thể nhìn thấy cần cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Đưa mắt xuống, anh ta cố tình nhìn xem, mặc dù không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy được, dấu vết ửng đỏ trên ngực cô, không chỉ một cái…
“Em làm chuyện kia với anh ta à?”
Anh ta hỏi, mắt nhìn thẳng vào cô, như thể anh ta phải nghe bằng được đáp án của cô.
Nhưng anh ta biết rõ đáp án là gì…
Động tác nhai của Lâm Kiều chậm lại, cô cúi đầu không trả lời, nhưng đáp án đã vô cùng rõ ràng.
Bàn tay to đặt trên bàn của Tiêu Duệ nổi gân xanh, anh ta trừng mắt nhìn, cảm thấy huyệt thái dương giật giật.
Hình ảnh vừa rồi của Lâm Kiều lại hiện lên trước mắt, chỉ nhìn cô như vậy mà anh ta đã nổi lửa nóng, anh ta khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ trần trụi của Lâm Kiều.
Nhưng cô lại nằm dưới người kẻ khác, trằn trọc thừa hoan.
Chỉ cần vậy thôi anh ta đã muốn phát điên lên rồi, mà giờ sự thật đang phơi bày trước mắt.
Trái tim anh ta như bị bóp chặt khó có thể thở nổi, hô hấp có chút run rẩy.
“Em thích anh ta à?”
Lâm Kiều nhíu mày không trả lời.
“Em có thích anh ta.”
Giọng Tiêu Duệ càng lúc càng lớn.
Lâm Kiều ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đối diện với ánh mắt tràn đầy thất bại của anh ta.
“Không biết, có lẽ vậy.”
“Em không còn cảm giác gì với anh sao?”
Tiêu Duệ hỏi cô.
“… Có lẽ vậy.”
Chắc thế, chỉ là không phải tình yêu như trước.
“Trước đây em thích anh ta rồi mới làm đúng không?”
Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, nhiều nhất cũng chỉ hôn môi mà thôi.
“Em thích làm cùng anh ấy, sao cứ phải gặng hỏi làm gì?”
Một bữa ăn vị nhạt như nước ốc.
“Em không chắc chắn mình có yêu anh ta hay không mà đã làm với anh ta à? Trước kia mối quan hệ của hai người là gì, bạn giường à?”
Lâm Kiều cau mày đặt chiếc đũa trong tay xuống.
Mặc dù hình như trước đó là vậy nhỉ? Nhưng cô không thích từ này.
Cảm thấy bản thân nói hơi quá, Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc gần như sắp nát bấy của mình.
“Xin lỗi, anh không có ý coi thường em.”
“Em biết.”
Cô không ăn nổi nữa, Lâm Kiều thoáng nhìn anh ta một cái, cầm cốc sữa bò nóng lên rồi đứng dậy thu dọn một chút.
Tiêu Duệ nhìn bóng lưng của cô, nhìn lúc cô cúi đầu mái tóc dài rũ xuống theo, lộ ra phần gáy có mấy dấu hôn.
“Về bên anh đi, Kiều Kiều.”
“Anh không quan tâm em với anh ta thế nào, chỉ cần em sẵn lòng ở bên anh.”
Anh yêu cô, chỉ muốn ở bên cô.