Giang Trạm tiếp tục nhàn nhã uống rượu, ánh mắt nhìn chăm chú về phía cửa ra vào, uống hết ly rượu, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Giang Trạm đứng dậy sải bước đi tới.
Khi Lâm Kiều nhận được tin nhắn của Giang Trạm, cô lập tức mặc một bộ quần áo vào rồi đi ra ngoài, Giang Trạm không giống như hạng người sẽ lôi những chuyện này ra để trêu chọc cô, vì vậy Lâm Kiều bắt taxi chạy tới đây. Dù sao lúc đó cũng rất muộn xe cộ trên đường thưa thớt nên cô đã giục tài xế nhiều lần để đến quán bar với tốc độ nhanh nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đến rồi.”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Lâm Kiều quay đầu lại thì thấy thấy Giang Trạm đang nở một nụ cười đi về phía cô. Áo sơ mi trắng cùng quần Tây của anh làm nổi bật lên dáng người hoàn hảo, anh còn đang vắt áo khoác trên tay, hình như là từ công ty qua thẳng đây.
“Người ở đâu?”
Cô hỏi anh.
Giang Trạm vừa định nói không biết thì đột nhiên phía trước có một cánh cửa phòng riêng nào đó mở ra.
“Cô đi ngay đi! Đừng ở đây làm tôi mất mặt!”
Giọng nói quen thuộc lập tức thu hút ánh mắt của Lâm Kiều, vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy người đàn ông đang lôi người phụ nữ ra.
Hai người đó đúng là Trương Duy và Trương Giai Giai.
Mắt Trương Giai Giai ngập nước, hốc mắt đỏ hoe, đối với sự lôi kéo của Trương Duy vẻ mặt cô ấy tràn đầy nhục nhã.
“Hôm nay làm ông đây mất hết mặt mũi rồi! Khốn nạn!”
Tiếng cười xem kịch vui từ bên trong phòng riêng khiến Trương Duy cảm thấy mình không còn chút mặt mũi nào.
Khi anh ta chuẩn bị nói thì đúng lúc có một giọng nói trong trẻo cắt ngang:
“Anh có ý gì.”
Ngẩng đầu nhìn qua, là người quen của anh ta, Lâm Kiều.
Trương Duy sửng sốt một chút, nhìn Lâm Kiều đi tới, kéo Trương Giai Giai từ trong tay anh ta ra, che chắn phía sau cô, cô không cao hơn Trương Giai Giai, nhưng dáng vẻ kiêu ngạo này lại khiến người ta e sợ trước cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác lông dài, bên trong mặc một chiếc váy ngủ, dưới chân đi một đôi giày tuyết, mái tóc đen xõa sau lưng, mặt mày nhuốm vẻ lạnh băng.
Kiêu ngạo, cô chính là kiêu ngạo đấy, như một gốc cây Hàn Lan, rất mê người.
Giang Trạm không tiến lên, anh chỉ dựa vào tường châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút thuốc, nhưng ánh mắt chỉ đặt trên người Lâm Kiều, ngoài ra không có người nào khác.
“Ồ Ồ ~ Tại sao lại có một mỹ nhân lạnh lùng khác ở đây nữa vậy?”
“Trương Duy, anh đúng là người có diễm phúc lắm đấy, anh Tiêu em đã bảo thằng này bên cạnh toàn là cực phẩm, anh nhìn xem.”
“Này, các cô gái ơi, anh thật lòng khuyên các em, các em thật sự cảm thấy thằng này sẽ thật lòng đến với các em sao? Không thể nào!!”
Trong phòng anh một câu tôi một câu, nhục nhã cực độ làm cho Trương Giai Giai nhịn không được rơi nước mắt, cũng kích thích Trương Duy.
“Đệt, cô lập tức cút khỏi đây, chia tay đi, tôi cũng không chơi với cô đâu, Trương Giai Giai, cô đã thế còn tìm người đi theo dõi ông đây, tôi cũng là cho cô mặt mũi rồi.”
“Đồ khốn kiếp!! Mối quan hệ ba năm của tôi với anh, Trương Duy, ba lần anh lừa dối tôi đều tha thứ, anh, anh…”
“Cái chó má gì mà ba năm, lúc đầu ông đây đối với cô còn có chút thích thú, ngay bây giờ, cô mau xéo đi ngay chô tôi! Cút càng xa càng tốt…”
“Bốp...”
Lời còn chưa nói hết.
Mặt Trương Duy lệch đi, dọc hành lang bỗng im lặng một lúc, sau đó đột nhiên nổ ra tiếng hú hét ầm
“Fuck! Lợi hạiiii!”
“Không tồi nha, lại còn có cá tính mạnh, gu tôi!”
“Trương Duy, nhục nhã quá!”
Trương Duy nhìn người vừa tát mình. Cô ngẩng cao đầu, cần cổ trắng nõn, kiêu hãnh như thiên nga, đôi mắt bao phủ bởi sương cứ nhìn anh ta như vậy.
“Một cái tát này, anh với Trương Giai Giai coi như đoạn tuyệt, về sau đường ai nấy đi.”
Trương Duy không ưa nhìn dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng này của Lâm Kiều, anh ta cười khẩy nói.
“Lâm Kiều, nhìn dáng vẻ thanh cao tự mãn này của cô xem, bảo sao có người không chịu được cô, tôi thấy Tiêu….”
“Bốp.”
Cô không chút do dự tát thêm một cái.
“Cái tát này là do anh không tôn trọng tôi, anh không có tư cách.”
Giờ phút này giọng nói của cô dường như rơi vào trời đông giá rét.
Trương Duy mở to mắt nhìn Lâm Kiều, anh ta đột nhiên vung tay lên.
“Con mẹ nó! Cô thực sự đừng có làm mình làm mẩy, con điếm thối.”
Trương Giai Giai sợ hãi nhắm mắt lại hét lên.
Ngoài dự đoán không có tiếng vang nào cả, ngược lại là một cơn gió mang theo hương vị nước hoa quen thuộc bao quanh Lâm Kiều.
Lâm Kiều chậm rãi mở mắt ra, bóng lưng cao lớn của người đàn ông đứng ở trước mặt, vững vàng chặn Trương Duy, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của anh.
Ở nơi ngược sáng, anh đứng trước mặt cô.