Người Gặp Người Yêu Nhưng Chỉ Muốn Yên Ổn Làm Sư Tôn Của Nam Chính


Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Lời Quân Dật Nhiên vừa dứt, mọi người nhanh chóng hiểu ra.

Trên Trọng Nhẫn Sơn đất đai cằn cỗi, tổ tiên Quân gia vô tình gặp được thi thể thần thú nên bèn chôn xuống dưới làm chất dinh dưỡng cho cỏ cây.

Ngày qua ngày thi thể lộ lên, bị ấu trùng đom đóm ăn nên chúng mới dị thường như vậy.

Năng lực đom đóm có được có liên quan tới thần thú, tất nhiên Quân gia biết điều đó, sao lại không tìm ra cách đối phó.

Ngoại thân Quân gia bị người mê hoặc, người bên thông gia can dự đến chuyện của Trọng Nhẫn Sơn.

Quân Dật Nhiên bèn tương kế tựu kế dụ rắn ra khỏi hang, sau lại lừa chúng chui đầu vào rọ.

Nắm chắc cái đuôi hồ li* của Dạ Mị, bắt gọn cả ổ.

(*hồ ly thường giả làm người nhưng đôi khi không giấu được cái đuôi của nó nên lộ chân tướng)
Lâm Dung Vi nghe xong chỉ cảm thấy ngây cả người, ai nói là nhân vật phản diện thì IQ không cao nào.

À, vốn dĩ Quân Dật Nhiên trong nguyên tác cũng không phải là nhân vật phản diện.

Mỗi lần nam chính bị kiếm chuyện thì hắn đều che chở nam chính mà.

Dược Tôn không nhịn được vỗ tay, cười đến râu ria bị gió thổi bay cả vào mồm.

"Không nhìn ra nha, tiểu tử Quân gia ngươi còn là một hạt giống ngoan độc như vậy."
Quân Dật Nhiên chuyển mắt về phía Dược Tôn, dường như sửng sốt một chút, lúc này cúi người hành lễ, "Để tiền bối chê cười rồi."
"Muốn bắt ta? Ngươi còn non lắm!" Sương dày đặc cuồn cuộn, trong nháy mắt hóa thành mấy đám khói dày đặc, phóng vút đi như những mũi tên hướng về phía mọi người.

Lâm Dung Vi nhanh chóng phản ứng, không dùng tới tiên lực, dùng cả kiếm lẫn vỏ chặn lại.

Một loạt động tác thành thục như nước chảy mây trôi, cho dù kiếm không xuất vỏ y vẫn có thể lập tức chém tan đám khói đang nhắm vào mình kia.

"Không được sử dụng tiên lực!" Quân Dật Nhiên thần sắc như thường, rút kiếm chắn trước ngoại thân Quân gia, chém tan vài đợt khói đen.

"Xuất kiếm!" Quân Hoan Quân Nguyện giống như đã được huấn luyện đặc biệt ứng đối tình huống như thế này, ngay tức thì đồng loạt rút kiếm chém tới, không cho làn khói kia cơ hội nào tấn công.

Dược Tôn bóp nát một ít đan dược trong tay và ném về phía đám sương đen, khói đen tránh không kịp lập tức hóa thành sương mù trong suốt.

Lớp khói dày đặc tiêu tán, tia sương mù ở giữa như thể mở đường máu, lúc này chọn tấn công toàn lực vào một thiếu niên nhìn thiếu kinh nghiệm nhất trong đoàn người.

Mắt thấy một đoàn sương mù cuối cùng kia muốn đột kích mình, Lâm Dung Vi than thầm một tiếng.

Cuộc sống đang đẹp như vậy sao lại cứ luẩn quẩn tìm chết!
Mọi người thấy Dạ Mị đánh úp về phía thiếu niên, hô hấp đều chậm lại, căng mắt ra nhìn.

Dạ Mị xảo quyệt chọn người yếu nhất ra tay.

Chạy trốn thì thôi, chỉ là đáng thương thiếu niên này làm vật hy sinh vô tội.

Trước mắt mọi người, thiếu niên chân phải rút lui, né người nhẹ nhàng tránh khỏi một kích của Dạ Mị.

Còn chưa kịp thở một hơi thì y đã giương kiếm đánh trả.

Một tiếng "Không biết tự lượng sức mình" còn treo ở miệng, chợt thấy thiếu niên này từ đầu đến cuối đều mang ánh nhìn lạnh lẽo băng sương, dù đối mặt tình cảnh như vậy mà nét mặt không mảy may thay đổi chút nào.

Kiếm không xuất vỏ nhưng kiếm khí ác liệt như xẻ núi ngăn sông, một đường hướng về Dạ Mị đang tháo chạy kia.

"A!" Dạ Mị không né kịp, cố gắng nghiêng người tránh nhưng vẫn trúng kiếm khí.

Chỉ kịp gào lên một tiếng rồi tan rã.

Dược Tôn ánh mắt sáng lên, chà trong tay một cái tung ra rất nhiều thuốc bột vào đám sương mù đang tan đi.

Tiếng gào thảm thiết khiến mọi người phải chú ý, một luồng khói xanh trên người ngoại thân Quân gia nhanh chóng thoát đi.

Lâm Dung Vi cảm thấy dị thường, ánh mắt nhìn về phía ngoại thân Quân gia như hàn tinh.

Ngoại thân bị nhìn chằm chằm rùng mình một cái.

"Hết cách rồi, không ngờ lại để con rùa rụt cổ kia trốn được." Dược Tôn buồn bực không thôi, ngửi mùi thuốc trong tay, trên mặt lộ ra mấy phần tiếc của.

Lâm Dung Vi cũng đành chịu, chỉ nói là ý trời rồi thu kiếm về.

Y vô tình ngẩng đầu liền thấy Quân Dật Nhiên chăm chú nhìn mình, trong mắt như thể không nén nổi ngạc nhiên.

Chẳng lẽ bị nhận ra rồi? Lâm Dung Vi lờ mờ cảm thấy thế.

"Coi như là giải quyết được một chuyện rồi.

Còn chuyện đom đóm Quân gia các ngươi tính như thế nào? Dược Tôn đổi đề tài.

"Hồi bẩm tiền bối, đom đóm kia rất sợ Hỉ Tử, Kim Thiềm Độc*, vãn bối đã sớm sai người sắp đặt."
(喜子: hỉ tử: nhện nhỏ chân dài.

金蟾之毒: kim thiềm độc: cóc vàng có độc.)
"Vậy bệnh của phụ thân ngươi cũng là giả sao?" Dược Tôn có chút im lặng liếc Lâm Dung Vi một cái.

Quân Dật Nhiên hơi bối rối, hắn khẽ phất tay ra lệnh, Quân Hoan Quân Nguyện hiểu ý lập tức đưa ngoại thân Quân gia rời đi.

"Tiền bối am hiểu dược lý, không bằng tiền bối hãy theo vãn bối đi điều tra nơi thi thể thần thú bị xói mòn.

Xem thử hiệu dụng độc phấn như thế nào." Hắn quay người đi trước dẫn đường.

Quân Dật Tu đi sau lưng Quân Dật Nhiên, ba lần bốn lượt muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thế nào chỉ có thể khó xử nhìn Dược Tôn và Lâm Dung Vi, mặt đầy lúng túng.

Bốn người tới một khoảng đất rộng bị sụp lún, không thấy bóng dáng một con côn trùng nào quanh đây, phía dưới hệt như một đầm lầy, tối tăm và ẩm thấp bốc lên một lớp sương mỏng.

"Nơi này chính là nơi bị sạt xuống." Quân Dật Nhiên giới thiệu.

"Lớn như vậy, tổ tiên các ngươi thật đúng là lợi hại." Dược Tôn ngạc nhiên, "Tuy không biết khó ngửi cỡ nào nhưng mắt lão phu bị xông tới mở không nổi rồi."
Dược Tôn cố gắng nhìn một lúc, bỗng nhiên phát hiện ra cái gì nên vỗ vai Quân Dật Nhiên, "Này tiểu bối, cái chỗ sụp này không giống như là tự nhiên bị, mà giống như..."
"Là có người cố ý đào lên." Quân Dật Nhiên thần tình lạnh nhạt.

"Đúng đúng đúng!" Dược Tôn vuốt râu, "Không sai, giống như là có người cố ý khai quật lên vậy! Nghe cách ngươi nói thì hẳn ngươi đã điều tra rõ ràng rồi?"
"Không cần điều tra." Ánh mắt Quân Dật Nhiên hờ hững, "Đây là do gia phụ làm."
Dược Tôn sững sờ tại chỗ, nhất thời không nói được gì.

"Thần thú này tên là Mộng Điểu, ăn giấc mộng của con người, có thể làm nhiễu loạn luân hồi." Quân Dật Nhiên trầm tư nhìn ao đầm, "Đồn rằng xương đầu của Mộng Điểu có thể luyện thành thần khí Bách Chuyển Phù Sinh, có thể khiến người chết sống lại, thậm chí đảo ngược luân hồi.

Từ sau khi mẫu thân mất, gia phụ đã bắt đầu thu thập nguyên liệu luyện Bách Chuyển Phù Sinh cho tới tận bây giờ."
"Ồ!" Dược Tôn lại hoảng sợ không nói được gì.

"Ba tháng trước gia phụ gặp được tông chủ Luyện Khí Tông.

Lời tông chủ thẳng thắn rằng gia mẫu qua đời đã lâu, đã sớm vào luân hồi, cho dù có luyện ra Bách Chuyển Phù Sinh cũng vô dụng.

Huống chi thiên địa âm dương, có được tất có mất, nếu muốn khiến người chết sống lại phải đánh đổi cơ hội luân hồi của người thi pháp.

Khiến người đó sa vào Bắc Mang, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời." Ánh mắt Quân Dật Nhiên ảm đạm, "Chung quy vẫn là sống không gặp được nhau, chết không được gắn bó."
Từng chữ như dao cứa vào lòng, mọi người đều lặng lẽ suy ngẫm.

Dược Tôn thở dài một tiếng, đôi mắt ươn ướt.

"Sau khi gia phụ trở về liền gục ngã hoàn toàn, gần như không còn sức sống.

Lại gặp thêm chuyện đom đóm nên gọi vãn bối trở về chủ trì đại cuộc." Quân Dật Nhiên xoay người hướng Dược Tôn thi lễ, "Vãn bối muốn thanh lý môn hộ, e rằng không thể bầu bạn bên sư tôn được nữa.

Mong tiền bối nhắn với sư tôn, rằng đệ tử bất hiếu khiến sư tôn ưu sầu, đáng phạt."
Dược Tôn đỡ Quân Dật Nhiên tới, gật đầu thở dài.

Khóe môi Quân Dật Nhiên cong nhẹ, lộ ra một nụ cười buồn bã.

Chứa đầy tiếc nuối từ tận đáy lòng.

"Là gia chủ Quân gia nhất định phải thiết huyết lòng son, ngạo cốt lạnh lùng, không sợ cường quyền, không sợ cái ác.

Dật Nhiên có lẽ sẽ phải giống như gia phụ, trở thành gia chủ bất cận nhân tình, nghiêm khắc lãnh khốc như vậy." Quân Dật Nhiên nhếch môi, trong mắt ẩn ánh nước, "Quãng thời gian ngàn năm qua ở Ngũ Tông Sơn, Dật Nhiên một khắc cũng sẽ không quên.

Có thể trở thành đệ tử của sư tôn là may mắn nửa đời này của Dật Nhiên rồi."
Quân Dật Nhiên khẽ nhếch môi, hít một hơi, thanh âm khàn khàn, giọng cố tỏ ra bình tĩnh.

"Biết làm sao được, phụ thân chỉ có ta là đứa con duy nhất, lệnh phụ thân không thể trái, gia quy không thể bỏ.

Dật Nhiên buộc lòng phải nghe theo mệnh lệnh, không tuân theo bất kì thế lực nào.

Chỉ có rời xa sư tôn, rời xa Ngũ Tông Sơn, mới có thể khiến người của Quân gia tin phục, ngồi vững cái ghế gia chủ này."
Quân Dật Nhiên khấu đầu lần nữa, "Ta chỉ nguyện kiếp sau có thể ở bên sư tôn, không bao giờ chia ly."
Lâm Dung Vi thầm than, từ tận đáy lòng thương xót hắn.

Tiếp quản một gia tộc lớn như vậy nhất định không dễ dàng gì, mai sau Quân Dật Nhiên trở thành gia chủ ngồi trên cao hưởng vô tận vinh quang.

Vốn là chuyện tốt nên chúc mừng nhưng y không thể nào nói thành lời được.

"Quân gia các ngươi quy củ quá nhiều, không được phép tựa người này không được phép dựa bên kia.

Để ta chỉ ngươi, bước đầu ngươi cứ ra tay cứng rắn chút.

Đàn áp thành viên thị tộc cho tốt.

Chờ vị trí vững chắc rồi lại đi gặp sư tôn ngươi.

Không phải giống nhau sao?" Dược Tôn thấp giọng khuyên nhủ, "Tuy nói Quân gia các ngươi cứng đầu cứng cổ nhưng xương cứng cỡ nào cũng có cách ninh nhừ thôi.

Nghe ta, giáo huấn bọn họ cho thật ngoan ngoãn, đến lúc đó không phải ngươi muốn làm gì thì làm sao?"
Quân Dật Nhiên ngẩng đầu lên, "Chỉ sợ đến lúc đó Quân Dật Nhiên đã không còn là Dật Nhiên trong lòng sư tôn rồi."
Dược Tôn nhìn về phía Lâm Dung Vi, y rủ mắt không nhìn ra tâm tình nhưng lại tiến lên đối diện với đôi mắt xuân thủy kia, chậm rãi chìa tay ra.

Ánh mặt trời ấm áp đầu xuân gột đi lớp băng tuyết, Quân Dật Nhiên nắm tay y đứng dậy.

"Ngũ Tông Sơn và vi sư." Lâm Dung Vi nhẹ nhàng ngừng một lát, ẩn ẩn dịu dàng, "Vĩnh viễn như xưa."
Quân Dật Nhiên cười khẽ, như thủy tiên nở rộ trong ánh mai, xinh đẹp trong lành lại thoát tục.

Bộ dáng thiếu niên của Lâm Dung Vi gầy yếu, lúc xuống núi, Quân Dật Nhiên chỉ một câu "Mạo phạm." Liền ôm lấy y nhảy xuống Trọng Nhẫn Sơn.

Lúc rơi xuống, Lâm Dung Vi nhìn xương hàm sắc sảo của Quân Dật Nhiên, chợt nhớ tới Hoàng Lương Nhất Mộng kia.

Sống lưng Lâm Dung Vi cứng đờ, Quân Dật Nhiên tinh tế nhận ra.

Hắn cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau, lại cười một tiếng rất đỗi dịu dàng.

Lâm Dung Vi bị phát hiện lông tơ càng dựng đứng, thầm hốt hoảng hệt như thê tử lén lút vụng trộm bên ngoài vậy.

"Sư tôn đang nhớ tới tiểu sư đệ sao?" Quân Dật Nhiên quả nhiên biết y đang nghĩ gì.

Lâm Dung Vi nhận ra tốc độ lao xuống của hắn càng lúc càng nhanh, cũng không tìm chỗ đặt chân trong chốc lát.

Y lặng yên không một tiếng động, mắt hơi nheo lại vì gió.

Quân Dật Nhiên lại bật cười, vòng tay ôm Lâm Dung Vi chặt hơn chút, "Tiểu sư đệ đúng là một người rất tốt, nấu ăn khéo như vậy, cũng rất cẩn thận."
Hắn đạp lên một mỏm đá nghỉ chân sau đó lại đi tiếp, "Hy vọng tiểu sư đệ có thể giữ chặt chút.

Chờ đệ tử chỉnh đốn Quân gia xong sẽ tới gặp hắn."
Lâm Dung Vi nghe không hiểu, rốt cuộc hắn đang nói tới cái gì?
"Diện mạo của sư tôn hôm nay thật khiến người khác yêu thích." Quân Dật Nhiên tung người nhảy ra khỏi vách núi, lần này đã đáp xuống chân núi.

"Đệ tử vẫn luôn kính trọng sư tôn, nhưng hôm nay e là muốn mạo phạm người." Tiếng nói vừa dứt, Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy trên má mềm ấm một chút, người trước mặt liền không thấy bóng dáng, để lại thiếu niên đứng ngơ ngẩn một mình.

Không biết qua bao lâu, Dược Tôn cuối cùng đã xuống núi được, lão chọc chọc Lâm Dung Vi đang ngây ra như tượng.

"Ngươi làm sao thế?" Dược Tôn vén lại râu tóc, "Sư đồ các ngươi như ma đuổi trên núi, "soạt soạt" mấy tiếng liền biến mất dạng.

Thiếu chút nữa đạp lên đầu lão phu rồi.

Thật là, thân là gia chủ mà không điềm tĩnh như vậy!"
Lâm Dung Vi trầm tư không lên tiếng, chỉ là lấy từ nhẫn trữ vật ra Tâm Ý Tương Thông.

Nhấp nháy nhấp nháy như bị phạt thẻ vàng cảnh cáo vậy.

Y mở quyển trục ra, Dược Tôn sáp tới gần vô cùng khoa trương mà đọc, "Sư tôn có khỏe hay không? Hôm nay linh xà lột da kia tới tìm đệ tử, còn mang theo con đàn cháu đống theo đệ tử lên tầng ba bí cảnh.

.

Ngôn Tình Sủng
Mỗi khắc mỗi giờ đệ tử đều nhớ mong sư tôn, không biết sư tôn hiện ở nơi nào? Đang ở bên cạnh ai? Có chuyện gì rắc rối xảy ra hay không?"
[Thấy chưa? Kiểm soát* đấy.] Hệ thống cười mỉa trên nỗi đau kí chủ.

(查岗: cụm này chỉ việc người yêu đang hỏi dò xem đối phương có đi tòm tem hay không? =)))))))
Lâm Dung Vi có cảm giác như bị bắt gian,
[ Cho nên phải tích cực phản công nha!] Hệ thống thiếu điều giơ cờ ở một bên hò hét cổ vũ.

Lâm Dung Vi lấy bút từ nhẫn trữ vật ra, viết lên quyển trục, "Tâm ma có xuất hiện lại không? Ở trong bí cảnh không ai chăm sóc ngươi, đợi ngươi ra khỏi bí cảnh vi sư nhất định dốc lòng phá giải tâm ma của ngươi."
Chữ viết biến mất, hồi lâu không có câu trả lời.

Y đang định cất quyển trục lại thì thấy quyển trục lại sáng lên.

"Sư tôn nếu còn nhắc lại chuyện tâm ma thì đệ tử e rằng phải ở trong bí cảnh thêm ít lâu nữa."
======================
Mòi: Về việc anh Quân hay được so sánh với hoa thủy tiên.

Trong raw đôi lúc sẽ là hoa màu trắng hoặc tím.

Hoa trắng là sự chân thành, an nhiên và tinh khôi.

Hoa tím là tình yêu vĩnh cửu.

(@'_`@) Nói chung là buồn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui