“Không cần ngại.” Lâm Dung Vi nắm tay Lãnh Văn Uyên, sắc mặt thản nhiên, “Nếu đã gặp thì cứ mua một ít.
Sau này cần dùng cũng tiện.”
Lãnh Văn Uyên siết chặt tay y, hít sâu một hơi, đỏ mặt rảo bước đến kệ hàng.
“Hai vị mau xem, đây là ngọc nhuận cao tốt nhất của cửa hàng chúng ta.
Có một trăm lẻ tám mùi hương, chín loại đặc lỏng khác nhau.
Còn bên này là loại rất thích hợp cho các đôi mới kết đạo lữ.
Loại trong suốt này có thể bóp được, trên có một lỗ nhỏ, có thể nặn cao ra.”
Tiểu nhị rất biết nhìn khách, vừa nhìn đã biết hai vị trước mặt là tay non, đề cử đều là những món đơn giản cần thiết cho người mới.
Mặt Lãnh Văn Uyên đỏ như tôm luộc, ngón tay run run nhón lên ít ngọc cao, nhẹ nhàng chà xát một chút, đầu ngón tay dính chút chất lỏng màu hồng nhạt, hắn đưa tới trước mắt Lâm Dung Vi, “Sư- sư tôn, cái này được không?” Cho ngươi dùng mà, ngươi thích là được.
Lâm Dung Vi cúi đầu ngửi thử, hóa ra là mùi ngòn ngọt, khá giống với mùi đào mật
“Được.” Y khẽ gật đầu.
Lãnh Văn Uyên run lẩy bẩy cầm một ống ngọc nhuận cao tới, mở ra cho Lâm Dung Vi xem, “Sư tôn, cao- cao này trong hơn chút, tốt- tốt cho…”
Lâm Dung Vi thấy dáng vẻ ngại đến nói lắp của hắn, trong lòng cười thầm, nhận lấy ống cao.
“Còn có cái này, sư tôn, hắn nói có thể giúp nhanh lành vết thương…”
Còn thật chu đáo với bản thân.
Lâm Dung Vi không hề chối từ, đều mua tất cả.
Lãnh Văn Uyên hộp lớn hộp nhỏ chọn mười mấy ống ngọc nhuận cao, lại cầm thêm vài hộp cao khác.
Khi ra quầy tính tiền, Lâm Dung Vi mơ hồ cảm thấy eo mình hơi mỏi rồi.
Mỗi lần dùng một ít, dùng hết chỗ này cũng phải cả trăm lần.
Khoa học nói rằng đàn ông bình thường hai tuần bảy lần là hợp lý nhất, đây chính là của tích cóp gần hai năm còn gì.
Lâm Dung Vi nhìn Lãnh Văn Uyên hào phóng thanh toán linh châu tử, sau đó hắn cẩn thận cất ngọc nhuận cao vào trong hộp gỗ.
Vừa nhìn một cái, y liền nhận ra đây chính là hộp gỗ tùng lần kia y đưa hắn.
“Lần sau lại tới nha!” Gã sai vặt cười híp mắt đi sau hai người, ân cần tiễn hai người ra cửa.
“Sư tôn.” Nhiệt độ trên mặt Lãnh Văn Uyên chưa giảm, cũng không dám nhìn thẳng y, “Có phải đệ tử… Quá tham lam không?”
“Đệ tử nghĩ… Có lẽ cần nhiều thứ hữu dụng chút… Cho nên mua luôn một lần…” Lãnh Văn Uyên cúi đầu líu ríu.
Lâm Dung Vi im lặng, hệ thống nói không sai, Lãnh Văn Uyên quả nhiên là một tiểu yêu tinh.
Chờ dùng xong chỗ “hàng” này, có khi hông của y cũng hư luôn.
“Ngươi còn cần gì nữa không?” Lâm Dung Vi đổi chủ đề, nhất định phải cùng hắn học hỏi một chút, dẫu sao chuyện giường chiếu cũng khá quan trọng, tu luyện cũng vô ích.
Lâm Dung Vi chợt nhớ tới thuộc tính ngựa đực mọi lúc mọi nơi của nam chính, vừa thở dài nhưng cũng không khỏi có cảm giác thành tựu.
Nam chính đè biết bao hoa thơm cỏ lạ, chẳng phải là cuối cùng lại muốn nằm dưới thân y sao?
“Không còn.” Trong mắt Lãnh Văn Uyên đều là thẹn thùng thỏa mãn, “Trước tiên tìm một tiên các, đệ tử muốn cùng sư tôn thay liên thanh bào.”
“Được.” Lâm Dung Vi đương nhiên là đồng ý.
“Sư tôn chờ ta chốc lát.” Lãnh Văn Uyên không dám đi xa, liền tìm một người trên đường, đàng hoàng hỏi thăm, “Vị tiên hữu này, xin hỏi tiên các tốt nhất Liên Dực Thành ở nơi nào?”
Lâm Dung Vi ngầm tán thành, không ngờ hắn và y đều có cùng suy nghĩ.
“Tiên các tốt nhất Liên Dực Thành đương nhiên là Tình Duyệt Tiên Các.” Người đi đường chỉ về một hướng, “Đi theo con đường này, thấy một cây Tình Duyệt Hoa liền quẹo bên trái.
Men theo đường hoa là có thể tìm được Tình Duyệt Tiên Các.” “Tốt bụng nhắc nhở các ngươi một câu, chi phí của Tình Duyệt Tiên Các kia không thấp.
Phòng phổ thông ở một ngày đã tốn ba viên linh châu tử, chớ vì tham suиɠ sướиɠ nhất thời mà bỏ lỡ tu hành sau này.”
“Sẽ không.” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên vô cùng tự tin, mặt đầy hy vọng, “Ta sẽ kiếm thật nhiều linh châu tử, tất cả đều cho người ta yêu.”
Người đi đường cười ha ha một tiếng, Lâm Dung Vi nghe được lời này, trong mắt cũng đầy ấm áp.
Lãnh Văn Uyên tay trong tay dẫn Lâm Dung Vi, một đường bước lên cánh hoa Tình Duyệt, tiến vào Tình Duyệt Tiên Các.
Tình Duyệt Tiên Các khác với tiên các bình thường, tất cả các phòng được xây trong hoa viên rất lớn.
Mỗi phòng giống như một biệt viện tách biệt với bên ngoài, có phòng ở sâu trong rừng hoa, có phòng bên khe suối hoặc bên đường, lại có phòng ở giữa hồ, tất cả đều có sự đặc sắc khác nhau.
Mỗi nơi đều có kết giới cách âm, có vài nơi có cả cấm chế ngăn thần thức.
Tốn không ít công phu, hết sức an toàn.
“Hai vị muốn chọn nơi nào?” Chưởng quỹ tay cầm ngọc bài, bày ra cho hai người xem, “Hiện giờ còn , , , , là còn trống.” Chưởng quỹ kiên nhẫn giới thiệu.
Lãnh Văn Uyên nhìn Lâm Dung Vi, y khẽ hất cằm, “Ngươi chọn đi.”
Hắn tiến lên, gạt và đi, cũng không nhìn tới , đang phân vẫn giữa và .
“ là một cự viện cạnh cây liễu, mang ý níu bước chân quân, nhánh liễu rủ bên hồ.
nằm sâu trong rừng, chung quanh còn có kết giới không để người ngoài vào.
Gian phòng trong rừng tuy có hơi ẩm ướt nhưng có suối nước nóng…”
Lãnh Văn Uyên lập tức chọn , nắm thật chặt ngọc bài như sợ bị cướp mất.
“Chỗ này ở khá xa, dọn dẹp hơi khó khăn.
Một ngày cần tám linh châu tử.” Chưởng quỹ nói rõ giá cả.
Lãnh Văn Uyên lấy linh châu tử từ huyền nhẫn ra, vốn muốn giao cho chưởng quỹ, hắn bỗng ngừng một lát, quay lại đặt vào tay Lâm Dung Vi, vô cùng khôn khéo.
Lâm Dung Vi đưa linh châu tử kia cho chưởng quỹ.
Tầm hơn hai mươi viên, ba ngày hẳn là đủ lừa sạch thân Lãnh Văn Uyên rồi.
Y cầm lấy ngọc bài, hắn theo sát y, có chút ý thấp thỏm.
Gian nhà trong rừng quả thật rất tĩnh mịch, chỉ nghe thấy côn trùng kêu vọng khắp nơi.
Lãnh Văn Uyên bước chậm lại như là có chút bất an.
“Sư tôn… Đệ tử, có phải quá đường đột không?” Lãnh Văn Uyên cực kỳ xoắn xuýt.
Lâm Dung Vi im lặng không nói, còn một bước nữa là vào cửa rồi, ngươi sợ à?
“Đệ tử làm vậy, nhất định là mạo phạm sư tôn.
Còn- còn có chút phạm vào đạo lý làm…” Lãnh Văn Uyên bất an ấp úng, “Thật ra thì, ta chỉ cần có thể tiếp tục đi theo sư tôn.
Sư tôn không chê ta, ta đã hết sức thỏa mãn rồi.
Người cho ta quá nhiều, ta tự lấy làm thẹn, nghĩ tới ngượng ngùng.” Bỗng nhiên Lâm Dung Vi dừng bước, Lãnh Văn Uyên cũng dừng lại, phảng phất thấy được y hình như giận tái đi.
Đồ đôi đã mua, cơm cũng đã ăn, thuốc còn mua cả đống.
Bây giờ còn muốn bỏ chạy? Không có cửa đâu!
Ánh mắt y thâm trầm, một tay giữ lấy cằm hắn, ép hắn phải đối mặt với mình.
Lãnh Văn Uyên dù sao vẫn cao hơn Lâm Dung Vi một cái đầu, với tư thế này y thậm chí còn phải kéo hắn xuống chút mới có thể nhìn thẳng vào hắn.
Hai người kề sát nhau, trong rừng lại vô cùng yên tĩnh.
Không có Lãnh Văn Uyên nói dông dài, bốn phía chỉ còn lại tiếng côn trùng rả rích càng khiến không gian tĩnh lặng hơn.
Lâm Dung Vi chăm chú nhìn vào đôi mắt Lãnh Văn Uyên.
Nơi đó ngoài ảnh phản chiếu của y, hoàn toàn không còn gì khác.
“Ngươi sợ?”
Đôi môi khẽ mở nhẹ nhàng nói ra hai từ, tựa như rơi vào tận sâu trong tim Lãnh Văn Uyên, tí tách tí tách.
Dung mạo người trước mắt vẫn thanh cao, vô dục vô cầu như xưa.
Nhưng lần này lại khiến nhiệt huyết khắp người Lãnh Văn Uyên như mải miết cuộn trào.
Nơi cánh tay, bụng, cổ, mỗi tấc đều như có dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy qua.
Làm sao lại sợ?
Chỉ sợ ta trong lòng người chẳng đáng khiến người nhìn tới, không buồn đếm xỉa đến ta.
Sợ người khác quá mức ưu tú, đoạt đi ánh mắt của người.
Cũng sợ người không muốn ăn món ăn ta làm, càng không muốn đối xử tốt với ta nữa.
Có thể thân mật vui vẻ, được đáp lại là sự ngọt ngào.
Những điều này đều là ta cầu còn không được, vì sao sẽ sợ? Chỉ muốn cùng người tay trong tay, trao nhau ánh mắt thiết tha, cùng nhau trải qua những việc này.
Một chút đều không muốn bỏ sót.
Hô hấp Lãnh Văn Uyên rối loạn, như nhìn rõ tất cả qua ánh mắt lạnh lẽo kia.
Hắn cúi thấp người, từ nhẹ nhàng cẩn thận đến cuồng nhiệt hôn lên môi mỏng.
Giống như nồng nhiệt đáp lại nụ hôn trước đó, để cho y biết tình yêu nóng bỏng của hắn.
Lâm Dung Vi tùy ý Lãnh Văn Uyên to gan, cho đến khi môi bị cắn đau mới đẩy hắn ra.
Hắn không kịp đề phòng bị Lâm Dung Vi đẩy ra, chỉ thấy y giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào môi, chấm ra vết máu đỏ bừng.
“Sư tôn, đệ tử mạo phạm!” Lãnh Văn Uyên vội vàng muốn xem vết thương trên môi Lâm Dung Vi nhưng lại bị y đè lại, “Không sao.”
Hiếm khi tiểu yêu tinh nhiệt tình như vậy, Lâm Dung Vi không muốn đả kích sự chủ động của hắn, y bình tĩnh chăm chú nhìn đối phương, “Ngươi thấy được không?”
Lãnh Văn Uyên giật mình loạn nhịp, ngơ ngác nhìn lại y.
“Vi sư hạnh phúc, ngươi thấy được không?”
Lãnh Văn Uyên không khỏi tròn mắt, môi khẽ run, không nói ra lời.
Lâm Dung Vi thấy dáng vẻ ngây ngô của đối phương, y khẽ cười, dắt Lãnh Văn Uyên tiến vào bên trong, không mất bao lâu đã tìm thấy suối nước nóng.
“Ngươi đi tắm đi.” Lâm Dung Vi lùi hai bước.
“Sư tôn không muốn tắm sao?” Lãnh Văn Uyên mặt đầy hồn nhiên.
Lâm Dung Vi vẫn còn nhớ cảnh tượng trong Hoàng Lương Nhất Mộng, đương nhiên là không dám xuống nước.
“Ta muốn thay y phục.” Y để lại cho Lãnh Văn Uyên một cái liếc mắt, nhanh chóng xoay người đi vào phòng ngủ, cởi bỏ bạch y, thay trường bào thanh liên.
Sau khi nghe thấy tiếng Lãnh Văn Uyên xuống nước, y từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai vò rượu.
Đây là thứ tiểu linh thú ở thuốc vân lĩnh đào ra, chính là rượu của phu quân nàng cất giấu, nghe nói đã chôn bảy tám trăm năm, men rượu nồng thuần.
Hiện giờ trên người y có ác chủng, tiên lực còn chưa phóng ra đã bị ác chủng hấp thu hết sáu bảy phần.
E rằng đường đường chính chính đọ sức không ăn nổi, chỉ có thể dùng chút mánh khóe.
Lâm Dung Vi đập nắp bùn trên miệng vò ra, mở ra từng lớp lá bọc, mùi rượu thoáng chốc tản ra.
Quả thật là mùi rượu rất nồng, vừa ngửi một cái liền say ba phần.
Y lấy rượu cụ* ra, sau khi hâm nóng một bầu liền rót đầy chung rượu đối diện.
Còn bên của y là trộn với nước suối, hòa tan men rượu.
(*dụng cụ uống rượu giống như trà cụ là dụng cụ pha trà í )
Lãnh Văn Uyên tắm cực nhanh, Lâm Dung Vi mới vừa chuẩn bị xong đã thấy hắn mặc thanh liên bào đi tới.
Hắn chỉ cột đai lưng lỏng lẻo bên hông, xương quai xanh lộ ra hết, cũng lộ hơn nửa ngực, đi chân trần, tóc thả bên vai, trong lúc nhất thời lại khiến y không dời nổi mắt.
“Sư tôn, người muốn uống chút rượu trợ hứng sao?” Lãnh Văn Uyên ngồi xếp bằng đối diện Lâm Dung Vi, trên người còn mang hơi nước.
“Ừ.” Lâm Dung Vi bưng chung rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Y hướng về phía Lãnh Văn Uyên, nghiêng chung rượu của mình, chỉ rơi ra một giọt rượu.
Lãnh Văn Uyên mím môi, bưng lên chung rượu trước mắt, học theo hành động của Lâm Dung Vi mà cạn sạch.
Rượu mạnh xông lên khiến hắn không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Lâm Dung Vi ngậm cười, lần nữa rót đầy cho Lãnh Văn Uyên, tư thái hơi có vẻ lười biếng.
Mặt Lãnh Văn Uyên đỏ bừng, bưng chung rượu lên uống cạn.
Hắn cũng không để ý Lâm Dung Vi có uống hay không, chỉ cần y rót, hắn liền uống hết.
Khi rượu mạnh hết hơn nửa vò, Lãnh Văn Uyên đã ngà ngà say.
Hắn cười ngây ngô nhìn Lâm Dung Vi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cái gì.
Lâm Dung Vi tiến lại gần nghe, liền nghe cái gì mà “Như như” rồi lại “Huy huy”.
(如: -Như [rú] ; 挥: Huy [huī] ) Uống rượu vào nói chữ được chữ mất, chắc là say rồi.
Lâm Dung Vi muốn kiểm tra thử, nhìn mức độ say của Lãnh Văn Uyên.
Y nảy ra sáng kiến, ánh mắt ngừng trên Cực Tình Kiếm của hắn.
“Đưa Cực Tình Kiếm cho ta.” Lâm Dung Vi chìa tay ra.
Lãnh Văn Uyên cười khúc khích, gỡ Cực Tình Kiếm xuống, đặt vào trong tay Lâm Dung Vi..