Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dung Song trơ mắt nhìn Lãnh Văn Uyên nhón nhẹ mũi chân, nhảy lên một cành cây khác, còn y thì đè gãy mấy cành cây, treo ở một cành to, trông vừa nhếch nhác lại ngốc nghếch.
Lãnh Văn Uyên thản nhiên nhảy xuống, xách hai con gà rời đi, để lại Dung Song một mình treo trên cây hoài nghi nhân sinh.
Cái tên Lãnh Văn Uyên này, nghèo khổ chỗ nào? Ăn uống sướng hơn y nhiều!
Một mùi thơm bay tới, Dung Song hít hít cái mũi, cố gắng giãy giụa, rơi từ trên cây xuống.
Dung Song đi theo mùi thơm, Lãnh Văn Uyên dọn một khoảng đất trống nướng gà, y lập tức chạy tới, vô cùng tự nhiên lại gần hắn, tha thiết nhìn gà nướng trên giàn, không ngừng nuốt nước miếng.
Lâm Dung Vi không khỏi cười thầm, bất kể lúc nào, Lãnh Văn Uyên vẫn sẽ luôn dùng đồ ăn tới hấp dẫn mình.
Giống như chim trống tán tỉnh bạn đời bằng cách ngậm trái cây rồi tung tăng vòng quanh.
“Lãnh công tử, nướng xong chưa?” Dung Song dán mắt vào thịt gà, tinh thần cũng mất phân nửa.
Lãnh Văn Uyên thêm củi, dửng dưng đáp lại, “Ngươi đã hỏi ta bốn lần.”
Dung Song ngoan ngoãn ngậm miệng, nuốt nước miếng nhanh hơn, dù là củi đốt nóng hết mặt nhưng y cũng không muốn đi qua chỗ khác.
Một trận gió thổi qua, đúng lúc Lãnh Văn Uyên thêm củi bị ướt, khói sặc lên khiến Dung Song ho khan, mắt bị cay xè cũng chảy ra nước mắt.
Dung Song lau mặt, ngồi về bên người hắn.
Hắn thản nhiên lật con gà lại, xé một cái đùi gà ra, thổi thổi rồi cắn một miếng ngay trước mặt y.
“Chín rồi sao?” Dung Song lập tức phấn khích.
Lãnh Văn Uyên ung dung ăn xong đùi gà, ưu nhã lau tay, cuối cùng dưới ánh mắt ao ước của Dung Song, hắn xé một cái đùi khác đưa cho y.
Dung Song vui mừng nhanh chóng cầm lấy, hết sức phấn khởi há miệng cắn ngay, hơi nóng làm đỏ cả mắt, y vừa hà hơi vừa quạt tay cho đỡ nóng, không có ý muốn nhả ra.
Cuối cùng không dễ gì mà nuốt được một miếng thịt, Dung Song xúc động tim đập rộn lên, tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Đều nói kỹ thuật nướng gà của nam chính rất xịn, đúng là tiểu thuyết không lừa người!
“Ngon quá! Ngon quá đi!” Dung Song cười, mắt cong lại như vầng trăng non, lại cọ vào Lãnh Văn Uyên, “Lãnh công tử, chi bằng ngươi nhận ta làm tiểu đệ đi? Chỉ cần mỗi ngày nướng gà cho ta, bảo ta làm cái gì cũng được!”
Tay Lãnh Văn Uyên dừng một chút, “Quân tử xa nhà bếp, ta không thích làm những việc này.”
Nghe lời này của Lãnh Văn Uyên, Lâm Dung Vi suýt nữa bật cười.
“A?” Dung Song đầy tiếc nuối, “Vậy mỗi tháng một lần được không?”
Lãnh Văn Uyên lại im lặng, chỉ nhìn gà nướng trước mắt.
Dung Song thoải mái nghiêng đầu ngồi bên, vừa cắn đùi gà vừa nghĩ về tương lai, “Nếu sau này ta cưới vợ, nhất định phải cưới một người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi.
Mỗi ngày đều nấu thật nhiều món, không chỉ có đẹp mắt còn phải ăn ngon nữa.”
Dung Song tưởng tượng đến cuộc sống Lãnh Văn Uyên lên như diều gặp gió, danh lợi ngút ngàn, thêm một tân nương xinh xắn.
Thế mới là cuộc sống của bá chủ thiên hạ.
Y đắm chìm trong ảo tưởng, đợi tỉnh khỏi mộng thì thịt gà còn lại đã bị Lãnh Văn Uyên ăn sạch sẽ, sau đó hắn chôn đống xương xuống đất.
Y nhìn qua một con gà còn lại, Lãnh Văn Uyên tới nhấc nó lên bỏ vào túi càn khôn, tiện tay dập lửa, ý định để dành cho lần sau.
Dung Song gặm sạch sẽ đùi gà, vẫn tiếc nuối không vứt xương đi, rảo bước đuổi theo Lãnh Văn Uyên.
“Lãnh công tử, ngươi xem, quan hệ chúng ta tốt như vậy.
Hay sau này ngươi cứ gọi tên ta, còn ta sẽ gọi ngươi là Văn Uyên giống sư tỷ ngươi, có được không?” Dung Song cười vui vẻ.
Lãnh Văn Uyên dừng chân, quay người nhìn y, “Tên tự của ta, chỉ có người thân thiết mới được gọi.
Ngươi, Dung Song, không thể.”
Lâm Dung Vi nghiến răng, trong lòng vừa chua vừa giận.
Tiểu tử giỏi lắm, chờ bản tôn tỉnh lại xem có gọi ngươi nữa không!
Dung Song tuy có chút, nhưng cũng chỉ gãi đầu một cái, “Vậy ta gọi ngươi là gì? Lãnh công tử cũng quá xa lạ đi.”
Lãnh Văn Uyên bước tiếp, không nói thêm gì nữa.
“Lãnh ca ca? Hơi kỳ nhỉ… Hay là, Lãnh đại ca?” Dung Song chớp mắt một cái, rốt cuộc tìm ra một xưng hô thích hợp.
“Lãnh đại ca?” Y thử tiến tới gọi, xem thái độ Lãnh Văn Uyên.
Đối phương không tỏ thái độ, như là ngầm thừa nhận.
“Lãnh đại ca!” Dung Song xoắn xuýt đi theo Lãnh Văn Uyên về núi, y sợ làm hắn không vui nên không vào phòng, liền lấy trăm viên linh thạch hạ phẩm từ trong túi càn khôn Dung mẫu cho ra, còn có tiền tiêu hơn nửa tháng của y, tất cả đặt trên bệ cửa sổ.
“Lãnh đại ca, sau này ngươi cứ an tâm tu luyện.
Nếu có gì cần thì nói với ta, ta nhất định nghĩ cách tìm cho ngươi!” Dung Song ưỡn ngực bảo đảm.
Lãnh Văn Uyên yên lặng chốc lát, hướng về phía Dung Song thi lễ, “Mai sau nhất định báo đáp gấp trăm lần.”
Dung Song vội vàng đỡ hắn dậy, trong lòng ngọt như ăn mật, vui vẻ mở miệng, “Vậy không quấy rầy ngươi tu luyện nữa, ta về trước đây.”
“Ba tháng tới, ta muốn bế quan tu luyện.” Lãnh Văn Uyên lãnh đạm ngẩng đầu, nhìn thẳng Dung Song, ý tứ rất rõ ràng.
Trong vòng ba tháng đừng tới quấy rầy ta.
Dĩ nhiên là y gật đầu, vỗ vai hắn, “Lãnh đại ca, ngươi tu luyện cho tốt.
Sau này ta còn chờ phi thăng cùng ngươi mà.”
Lãnh Văn Uyên tự nhiên như thường tránh tay Dung Song, quay người vào trong phòng.
Dung Song đã quen việc Lãnh Văn Uyên không thích bị người khác đụng chạm, huống chi hôm nay mối quan hệ cả hai có tiến triển lớn, y thoải mái ra về, đi một đường người nhẹ như chim bay, ngâm nga trở lại phòng mình.
Ở cửa, đúng lúc gặp được Dung Thành, xác định mình mấy ngày gần đây không gây ra chuyện gì, hai huynh đệ hòa thuận cùng nhau tiến vào căn phòng xập xệ của Dung Song.
“Ba tháng sau, có đợt tuyển chọn đệ tử vào nội môn.
Ngoại môn và các đệ tử mới như ngươi, miễn là tu vi ở khai quang đều có thể tham dự.” Dung Thành lấy ra mười viên linh thạch trung phẩm, trịnh trọng giao cho Dung Song, “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần theo Lãnh công tử nữa, chỉ cần an tâm tu luyện.”
“Đúng lúc Lãnh đại ca đang bế quan.” Dung Song vội vàng nhận lấy linh thạch, sau khi áng chừng một lúc, đáng thương trông mong ngẩng đầu lên.
“Làm gì?” Dung Thành theo bản năng lui về sau một bước.
“Ca, cho đệ thêm chút đi.” Dung Song nháy mắt mấy cái, ý đồ bán moe.
“Chừng này đủ cho ngươi thăng tới khai quang rồi.” Số linh thạch Dung Thành cho y đã dư dả, dựa vào kinh nghiệm trước kia, không thể cho đệ đệ quá nhiều linh thạch, nếu không lại xảy ra tin đồn ong bướm gì.
“Đệ còn muốn thăng cấp nữa mà.” Dung Song không dám nói chuyện mình đang “nuôi” thêm một Lãnh Văn Uyên, một phần là sợ đại ca hiểu lầm, một phần là dù sao chuyện này cũng không tốt cho thanh danh của hắn.
“Còn thiếu bao nhiêu?” Dung Thành hơi cau mày, nếu không phải thấy tiểu tử này gần đây quả thật có tiến bộ, bất kể y có năn nỉ thế nào cũng không cho.
“Mười viên.” Dung Song xòe hai bàn tay ra.
“Quá nhiều, năm viên.” Dung Thành trả giá một lần chính là một nửa.
“Tám viên.” Dung Song làm bộ tội nghiệp nhìn đại ca nhà mình.
Dung Thành hít sâu một hơi, ném vào tay y sáu viên linh thạch trung phẩm, xoay người rời đi.
Dung Song mau chóng đưa đại ca ra ngoài, hào hứng hô to, “Ca ca, lần sau lại tới nha!”
Dung Thành lập tức trượt chân, quay đầu trừng y một cái, lại tăng nhanh tốc độ, mấy bước đã ra khỏi nơi này.
Dung Song đắc ý quay về đếm linh thạch, để mười viên qua một bên, sáu viên qua một bên.
Chốc lát sau, y táy máy nhặt về một viên từ đống mười viên.
“Không được.” Dung Song lập tức đè cái tay hư kia lại, “Nếu Lãnh Văn Uyên không mạnh, sau này ngươi ôm đùi ai?”
Dung Song khó khăn lắm mới hạ quyết tâm chia linh thạch ra mười hai viên và bốn viên.
Phần ít để dành cho mình đột phá, cẩn thận giấu phần lớn linh thạch đi, chuẩn bị qua một thời gian nữa thì đem tới đặt trên bệ cửa sổ cho Lãnh Văn Uyên.
*
Đảo mắt đã qua một tháng, Dung Song đột phá nửa đường đến khai quang.
Nơi đây khác với Tiên Vực, đại viên mãn của mỗi cảnh giới chỉ có người có tư chất tốt nhất mới đạt được.
Người bình thường đều là ba giai đoạn tiền kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.
Nửa bước tới khai quang tức là chỉ cần chút cảm ngộ nữa liền có thể đột phá.
Mỗi lần đến khoảng thời gian này, Dung Song hết sức nhớ nhung Lãnh Văn Uyên, tiện thể nhớ đến món gà hắn nướng.
Cất mười hai viên linh thạch trung phẩm cẩn thận, Dung Song đi tới chỗ ở của hắn.
Cửa viện đóng kín, được khóa lại từ bên trong.
Y thử dùng linh lực mở ra thì phát hiện ổ khóa này chất liệu rất đặc biệt, dùng thần thức mở tựa như ngàn cân, căn bản không thể mở từ bên ngoài.
Dung Song suy tính chốc lát, thấy tường viện cũng không cao lắm, vì vậy xắn tay áo lên bắt đầu leo tường, nhìn tường đất nứt nẻ sắp đổ không nghĩ tới vẫn chịu được sức nặng của Dung Song.
Y ung dung trèo qua, khi chân vừa chạm đất, chỉ cảm thấy đạp phải thứ gì trơn nhẵn.
Dung Song không giữ được thăng bằng nên té ngửa ra, bên chân chợt lạnh, ngay sau đó nóng lên, cơn đau bất ngờ ập tới.
Dung Song bịt miệng mình lại, nước mắt như muốn trào ra.
Không ngờ dưới chân tường lại có vài sợi tơ trong suốt, vận khí của y không tệ, chỉ là bị một sợi tơ cắt vào đùi.
Sợi tơ kia cứa rất sâu, Dung Song cắn môi, hai tay ôm chân bị thương, bắt đầu kéo sợi tơ ra khỏi vết thương.
Cảm giác này thật không khác gì khoét thịt, sợi tơ quấn rất chặt.
Lúc Dung Song lê chân đi, máu liền chảy ra theo sợi tơ, nhỏ giọt trên đất thành từng mảng lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Bất kể ở thế giới thật hay phàm giới, y chưa bao giờ bị thương nặng như vậy.
Không dễ dàng gì mới rút được chân ra, nước mắt y đã không nhịn được chảy xuống vì quá đau.
Đi khập khiễng từng bước tới cửa sổ, Dung Song cẩn thận đặt linh thạch lên.
Phía sau máu chảy đầy đất, giống hệt hiện trường gϊếŧ người.
Y tựa vào cửa sổ ngồi bệt xuống đất, lấy thuốc bột Dung Thành từng cho ra thoa lên vết thương.
Đau tới mức dây thần kinh cũng căng thẳng theo, trước mắt biến thành màu đen, chân không ngừng run rẩy.
Thật vất vả mới tỉnh lại, Dung Song cắn răng xé đạo bào xuống để băng bó vết thương.
Lúc vừa chuẩn bị đi về, quay đầu nhìn lại thấy trong sân toàn là vết máu của y.
Dung Song cầm cây chổi dựng ở sau cửa viện, nhảy lò cò quét đất che lại vết máu.
Sau khi nhìn sân như bình thường, y mới cẩn thận tránh sợi tơ rồi trèo ra ngoài.
Một cái chân bị phế khiến y lại té lộn mèo khi đáp đất, vết thương gần như thấm đầy máu vào lớp vải.
Dung Song mím môi, vừa chảy nước mắt vừa khập khiễng trở về chỗ mình ở.
Y rời đi không lâu, linh lực Lãnh Văn Uyên chấn động từng trận, khí tức mãnh liệt cao vọt.
Khí thế tản ra trong chốc lát rất nhanh được thu hồi, khí tức và linh lực dần ổn định, cấm chế ở cửa phòng nhanh chóng mở ra.
Lãnh Văn Uyên đứng ở trước cửa, đập vào mắt là cái sân bị quét loạn, mùi máu tanh lẫn trong mùi đất còn nhàn nhạt trong không khí.
Thứ tiếp theo lọt vào tầm mắt chính là mười mấy viên linh thạch trên bệ cửa sổ, hắn cầm lên một viên, phía trên dính vết máu khô nho nhỏ.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ta muốn băng qua trăm sông vạn núi, nhưng cũng mong được nép vào bên quân.