Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Linh hỏa?” Đôi mắt Dung Song liền sáng lấp lánh, nhớ lại những tiểu thuyết y từng đọc còn có thể loại dựa vào sức mạnh của các loại lửa để thăng cấp, nam chính thu thập xong thiêu trời đốt đất đến vô cùng sảng khoái.
Không ngờ chuyện tốt như vậy mà y có thể gặp được!
Dung Song xoa xoa tay, kích động đến gần ngọn lửa.
Ngọn lửa màu xanh chập chờn mấy phen, như thể có linh trí nên muốn tránh xa tiểu thiếu gia đang cười tươi như hoa trước mặt.
Một thân y phục hồng phấn hạ xuống ngăn giữa Dung Song và linh hỏa, mũi giày thêu hoa khẽ lướt, nhanh chóng đoạt lấy ngọn lửa.
Ngọn lửa xanh biếc nhanh chóng trốn đi, Ấu Nhu không chịu yếu thế, lập tức ném ra pháp khí là một dải lụa màu hồng.
Nàng truyền linh lực vào, ngăn ngọn lửa trốn đi.
Dải lụa quấn một vòng, khi ngọn lửa sắp bị Ấu Nhu thu vào, nó liền trơn tuột ra khỏi dải lụa, rơi xuống trên xương thú.
“Linh hỏa này là ta phát hiện trước!” Dung Song vội vàng chạy tới, muốn tranh ngọn lửa với nàng.
“Không biết tự lượng sức mình!” Ấu Nhu vung dải lụa quét về phía Dung Song, bên hông y chợt có thứ gì quấn chặt, sau khi quay mấy vòng đến hoa cả mắt, y rơi vào trong ngực một người.
Sợi tơ trong suốt quấn trên ngón tay Lãnh Văn Uyên thu về trong tay áo, hắn túm sau gáy Dung Song, nhẹ nhàng phi thân lên mặt đất.
“Lãnh đại ca, nàng cướp linh hỏa của ta!” Dung Song tức giận nhíu mày, nhất định muốn đọ sức với Ấu Nhu.
“Ngươi để cho nàng.” Lãnh Văn Uyên quan sát xương thú như đang suy nghĩ điều gì.
“Dựa vào cái gì!” Dung Song nổi cáu dậm chân liên tục, “Ta phát hiện trước, theo như quy củ phải là của ta!”
Hắn đè y lại, ánh mắt sâu xa, “Thể chất ngươi thiên hàn, không chịu được linh hỏa uy lực to lớn như vậy.
Linh lực Ấu Nhu vốn là thuộc tính hỏa, khi tấn công tạo ra nhiệt, nếu có linh hỏa phụ trợ sẽ như hổ thêm cánh.”
Lãnh Văn Uyên không nói thì thôi, vừa nói ra liền khiến Dung Song nhớ tới việc hôm đó Ấu Nhu tấn công y, càng thêm bất mãn.
“Ngươi chỉ thiên vị sư tỷ của ngươi.” Dung Song uất ức, “Ngươi không giúp ta thì thôi, tự ta đi!”
Lãnh Văn Uyên kéo y lại, thanh sắc mang theo sự nghiêm khắc, “Không được đi, nghe lời!”
Dung Song thấy hắn nổi giận, đầu mũi cay cay, khóe mắt đỏ lên, cắn môi nửa ngày không nói gì.
Lâm Dung Vi cũng không khỏi ấm ức một trận, chẳng khác nào là chính mình đang bị ức hϊếp.
Y vẫn luyến tiếc ngọn lửa kia, mới vừa dời một bước, liền nghe Lãnh Văn Uyên nói thêm một câu, “Nếu ngươi cố chấp không nghe, ta không cần ngươi nữa.”
Đủ loại cảm xúc ầm ầm đổ xuống, Dung Song cắn môi, nước mắt trực trào ra.
Lãnh Văn Uyên nghiêm nghị như cũ, y một bên lau nước mắt, một bên nắm chặt tay áo hắn, cuối cùng phải bỏ ý nghĩ tranh ngọn lửa kia.
Thiên An và Liên Nhạn hai mắt nhìn nhau, không rõ đang nghĩ gì.
Trong xương thú vang lên tiếng nổ thật lớn, cái đầu lâu khổng lồ trong nháy mắt nổ tung, xương vụn bắn ra bốn phía.
Dung Song theo bản năng đưa tay che mặt, một tay còn nắm chặt tay áo Lãnh Văn Uyên, cả người căng thẳng.
Đợi hồi lâu không có thứ gì va vào, y rút tay ra, liền thấy Lãnh Văn Uyên không biết lúc nào đã chắn trước người y, một đôi mắt sâu không thấy đáy vẫn luôn dõi sát.
“Lãnh đại ca!” Dung Song sợ hết hồn, vội vàng sờ sau lưng Lãnh Văn Uyên, “Ngươi có bị thương không?”
Lãnh Văn Uyên không nói gì, lấy từ trên tóc xuống một mảnh xương, ngón tay dùng sức, xương thú kia như bị phong hóa đã lâu, bị bóp thành bột.
Dung Song vỗ vỗ sau lưng hắn, phủi hết những mảnh vụn khác đi.
“Ha ha ha.” Ấu Nhu phi thân lên, dải lụa quấn thành một cục, bên trong hẳn là linh hỏa màu xanh vừa rồi.
“Để ta hấp thu mồi lửa trước.
Liên Nhạn, tới hộ pháp cho ta.” Lúc này Ấu Nhu ngồi xếp bằng trên đất, ánh mắt sáng quắc, “Ai cũng nói Lãnh sư đệ khí vận siêu phàm, xem ra quả thật là vậy.”
Lãnh Văn Uyên bình thản cười một tiếng, “Của chung muốn đoạt được phải có thực lực, là cơ duyên của sư tỷ đến.”
Dung Song mắt đỏ hoe nhìn ngọn lửa bị quấn trong lớp lụa, Ấu Nhu mỉm cười khiêu khích nhìn y, ý chế nhạo càng nhiều hơn.
Dung Song ấm ức nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, hành động này hệt như vợ nhỏ giận dỗi, hắn cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt còn chưa tan hết.
Ấu Nhu hấp thu linh hỏa suốt nửa ngày, mấy lần suýt không khống chế được đều là Thiên An cùng Liên Nhạn truyền linh lực chống đỡ mới qua giai đoạn nguy hiểm.
Sau khi nàng hấp thu liền bắt đầu đột phá, đến khi bóng đêm phủ xuống mới thành công thăng tới động tâm hậu kỳ.
Lãnh Văn Uyên đi nhặt củi đốt lửa đặt nồi lên, làm món canh đơn giản.
Nhưng Dung Song ngồi ở bên thấy thơm đến chảy nước miếng, không nhịn được ăn mấy quả mơ đỡ thèm.
Lãnh Văn Uyên lại phá lệ lấy một quả mơ của Dung Song bỏ vào miệng, lúc y muốn lấy lòng đưa thêm thì hắn lại không muốn.
Mắt thấy canh sắp nấu xong, Lãnh Văn Uyên nhìn Dung Song, “Đi nhặt ít củi về đây, cẩn đủ sưởi ấm cho đêm nay.”
Dung Song tha thiết chỉ nồi, “Lãnh đại ca, để ta ăn xong rồi đi lấy có được không?”
Lãnh Văn Uyên im lặng nhìn Dung Song, y cúi thấp đầu, ủ rũ đi ra ngoài được hai bước, không cam lòng quay đầu kêu, “Lãnh đại ca, nhớ chừa cho ta một chén!”
Ban đêm trong bí cảnh khác xa với Thiên Sơn, ánh trăng Thiên Sơn vô cùng tỏ, vừa sáng lại mang theo dịu dàng man mát.
Dựa vào ánh trăng lọt qua tàng cây là có thể thoải mái đi trong rừng.
Còn trong bí cảnh, mây đen luôn giăng đầy trời, thi thoảng mới đại phát từ bi mà lộ ra một chút ánh trăng.
Lúc nhặt củi trong rừng, Dung Song vẫn tâm tâm niệm niệm nồi canh kia, vừa ngẩng đầu liền đập phải cành cây mọc choài ra, đau đến mức y xuýt xoa mãi.
Trong bóng tối, từng cành từng nhánh cây vướng vào vạt áo, giống như cánh tay của những con quỷ thò ra để kéo tiểu công tử này, một hớp nuốt vào trong bụng.
Ngay cả chút can đảm của Dung Song cũng không chống nổi chuyện đáng sợ như giữa bóng tối bị kéo quần áo.
Sợ dựng tóc gáy mấy lần, lại run rẩy kéo y phục lại, nghĩ đến cảnh có thể sẽ sờ đến một bàn tay lạnh toát khiến y càng khϊếp hơn.
Không dễ dàng mới gom được đủ một bó củi, Dung Song như được giải phóng mà hào hứng chạy về, trên đường suýt nữa vấp phải rễ cây.
“Lãnh đại ca, ta về rồi!” Dung Song vui vẻ đặt củi qua một bên, xoa xoa tay đến ngồi cạnh Lãnh Văn Uyên, chỉ thấy Ấu Nhu đối diện mặt đầy ý cười trên sự đau khổ của người khác.
Đáy lòng dâng lên dự cảm xấu, y ló đầu nhìn vào nồi, rốt cuộc thức ăn đều hết sạch, một mẩu cũng không còn.
Dung Song đem một tia hy vọng cuối cùng gửi gắm vào Lãnh Văn Uyên.
Y chưa kịp nói gì thì Liên Nhạn đã lấy ra ít nước rửa sạch nồi chén, đưa cho hắn cất vào túi càn khôn.
“Lãnh đại ca, cơm của ta…” Dung Song vốn đã đói bụng, vừa rồi lại phải đi nhặt củi, giờ phút này bụng đói đến muốn kêu.
“Hết rồi.” Lãnh Văn Uyên mặt không cảm xúc nhìn tiểu công tử trước mắt, đầu tóc xốc xếch còn vướng lá khô, trán đỏ lên như bị đụng vào đâu đó.
Y phục vốn chỉnh tề nay cũng rách đôi chỗ, phía trên còn dính đất lấm lem.
Cảm giác bị đùa cợt trong nháy mắt xông lên đầu, vừa đói vừa mệt khiến tinh thần như muốn tan vỡ theo.
Dung Song không nhịn được, liền khóc thành tiếng trước mặt Lãnh Văn Uyên, uất ức như trẻ con bị lừa bán.
Lãnh Văn Uyên sững sờ, tay chân luống cuống không biết nên làm gì.
Hắn đưa tay ra muốn nhặt lá khô trên tóc Dung Song, tay vừa đưa tới liền bị y hung hăng hất ra.
“Sau này dù có chết, ta cũng không thèm ăn đồ ngươi nấu nữa!” Dung Song trừng trừng đôi mắt đỏ ửng, vô cùng giận dữ.
Lãnh Văn Uyên trầm mặc quay đầu đi.
“Được rồi, nhãi con.” Ấu Nhu hấp thu được mồi lửa, lại vừa đột phá, giờ phút này không khỏi được thời đắc ý, “Hôm nay ta mệt rồi, ngươi tốt nhất là ngậm miệng lại.
Bằng không, ta cũng không ngại đánh một trận với đại ca ngươi đâu.”
Dung Song tức giận đến lồng ngực phát đau nhưng vẫn buộc mình phải kìm nén.
Y bước khỏi nơi này cách xa Ấu Nhu, cũng cách xa Lãnh Văn Uyên.
Một người cuộn mình trong bóng tối, hai tay ôm chặt đầu gối, dúi đầu thật sâu vào.
Lâm Dung Vi đè ngực, lửa giận cháy hừng hực, trong lòng càng thấy chua xót hơn, bỗng nhiên nghĩ thông suốt vài chuyện.
Bất kể là Dung Song hay Vi Sinh Huyền Dương, y cũng đều dốc sức lấy lòng nam chính.
Nhưng y người trong cuộc lại không biết, lấy góc độ người ngoài nhìn vào, y thật giống như thằng hề vậy.
Vốn chỉ cần cư xử đàng hoàng là có thể sống nửa đời còn lại vô ưu vô lo.
Nhưng rốt cuộc lần nào y cũng chỉ hận không thể móc cả trái tim ra trao cho Lãnh Văn Uyên, đều là được một mất mười!
Ánh mắt Dung Song căm tức, trong đầu luôn nghĩ phải rời khỏi Lãnh Văn Uyên, đầu mũi cay cay hạ quyết tâm mấy chục lần vẫn không được, nhưng y chưa từng nghĩ đang lúc đêm khuya lại có người khẽ khều mình hai cái.
Dung Song ngẩng đầu lên, lúc này mới nhận ra đống lửa bị dập chỉ còn lại tàn lửa lập lòe.
Tuy bóng người trước mắt không rõ ràng nhưng y vẫn nhận ra là vị nam chính đại nhân nào đó.
Dung Song quay đầu qua, mặt đầy lạnh lùng.
“Đi cùng ta.” Lãnh Văn Uyên không hề nhỏ giọng, từng chữ vang vọng trong không gian yên tĩnh, ba người nằm la liệt bên kia lại không có phản ứng gì.
Dung Song dừng một chút, có chút không hiểu tình huống hiện tại.
Lãnh Văn Uyên còn chưa chờ y phản ứng, liền nắm tay y thoải mái bước qua trước mặt ba mỹ nhân kia.
Dưới ánh trăng mờ mịt, Dung Song thấy ba người kia hai mắt nhắm nghiền, hơi thở chậm rãi, ngủ mê man.
“Ngươi- ngươi bỏ thuốc vào cơm?” Trong nháy mắt y hiểu rõ, chẳng trách hắn làm bộ làm tịch ăn của y một viên ô mai, có lẽ là tranh thủ ăn vào thuốc giải.
Hơn nữa lúc nấu sắp xong còn cố ý đuổi y đi nhặt củi!
Dung Song trong lúc nhất thời không biết rõ tình huống, nhưng một ý nghĩ không khỏi nổi lên:
Y cắn cắn môi, cố ý kéo chậm bước chân của Lãnh Văn Uyên, “Ta đói.”
Hắn không quay lại, chỉ nắm tay y chặt hơn, “Có người nói, không ăn cơm ta nấu nữa.”
Dung Song chớp chớp mắt, khó xử bặm môi, “Ngươi làm gì cũng không nói trước cho ta một tiếng.
Ta còn khờ khạo đi nhặt nhiều củi như vậy, đầu cũng đụng sưng lên.
Ta nói rồi, không ăn là không ăn.”
Bước chân Lãnh Văn Uyên ngừng lại, hắn xoay người lại, Dung Song giương mắt, hai người nhìn chằm chằm vào nhau trong bóng tối.
Ánh mắt Lãnh Văn Uyên đen thẳm lại thâm trầm, giống như một cái động không đáy khiến y không dứt ra được.
“Là ta sai.”
Thanh âm Lãnh Văn Uyên vang vọng trong rừng, Dung Song không tự chủ được mà tròn mắt, nhiệt huyết vốn bị tạt một chậu nước lạnh lại như tro tàn bùng lên.
“Muốn ta bồi thường như thế nào?” Lãnh Văn Uyên bước tới gần Dung Song, hai người dán gần, nhất thời như che gió đêm cho y, sự ái muội như tụ hết lại nơi ấm áp trước ngực.
“Ta- ta…” Dung Song mất tự nhiên không biết nói gì, gãi gãi lỗ tai, “Ta muốn linh hỏa.”
“Thể chất ngươi thiên hàn…”
Chưa chờ Lãnh Văn Uyên nói hết, Dung Song nổi giận ngắt lời, “Bản thiếu gia không hấp thu linh hỏa, thích xem vậy đó! Phải đủ bảy màu! Giống như cầu vồng mới được!”
Yên lặng hồi lâu, Dung Song nghe được một tiếng cười khẽ.
“Được.”
“Còn nữa…” Dung Song được nước lấn tới, “Ngươi thiếu ta một bữa cơm, không được bỏ thuốc.”
Lãnh Văn Uyên nhìn y cố tỏ ra hung dữ, giọng không tự chủ mang theo sự cưng chiều, “Được.”
“Nói cho ngươi biết, ngươi nấu bản thiếu gia cũng không ăn.
Cùng lắm là nếm thử hai ba miếng thôi!” Dung Song nhớ lại chuyện vừa rồi, khóe mắt vẫn đỏ lên, “Vừa rồi ngươi làm bản thiếu gia rất tức giận đó.”
Lãnh Văn Uyên giơ tay lên, nhặt đi lá khô trên tóc y, “Sau này nhớ nghe lời ta, ta nhất định không hại ngươi.”
Dung Song hừ lạnh một tiếng, như thể khai ân nắm lại tay Lãnh Văn Uyên, “Nói đi, hơn nửa đêm đưa bản thiếu gia ra đây làm gì?”
“Đi đường tắt dưới đất.” Lãnh Văn Uyên lấy ra một tấm mộc bài, “Tổ tiên Lãnh gia ta từng tới bí cảnh này, trong lúc vô tình phát hiện một địa đạo.
Tuy trong đó có vài khoáng thạch kỳ lạ nhưng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, tránh gặp rắc rối như trên mặt đất.”
“Tốt như vậy sao?” Ánh mắt Dung Song sáng lên, không khỏi ngạc nhiên mừng rỡ.
“Khoáng thạch dưới đất có thể mê hoặc tâm trí, tổ tiên có để lại giải độc đan, nhưng chỉ có một viên.” Lãnh Văn Uyên móc ra một bình ngọc, đưa cho Dung Song, “Tu vi của ta đã tới nguyên anh, độc này không ảnh hướng tới ta, cho ngươi là được rồi.”
Dung Song nghe lời nuốt xuống, còn chưa đi được mấy bước y chợt nhớ ra một cái vấn đề, liền kéo hắn lại, mặt đầy đơn thuần mở miệng hỏi, “Tu vi ngươi cao như vậy, nếu lỡ ngươi trúng chiêu ở dưới đó thì ta biết làm sao?”
Lãnh Văn Uyên tự tin rõ ràng như chém đinh chặt sắt, “Nhất định sẽ không.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Ta yêu người, như cá chậu nhớ vực sâu, như chim lồng quấn cánh rừng, không muốn lùi bước, càng không nguyện rời đi.