Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dung Song được Lãnh Văn Uyên dắt sâu vào trong rừng, đầu ngón tay hắn liên tục sờ lên mộc bài tìm phương hướng.
Không biết cả hai đã đi bao lâu, Dung Song cố chống cơn buồn ngủ.
Khi đến trước sơn động vừa thấp vừa khó tìm, Lãnh Văn Uyên đi vào kiểm tra trước, sau đó mới để y vào.
Khúc quanh ở đầu sơn động quá hẹp, Dung Song phải khom người mới có thể đi vào.
Trong sơn động tối đến mức không thấy được cả ngón tay, Lãnh Văn Uyên từ phía sau đưa cho y một hạt châu, thậm chí còn sáng hơn dạ minh châu của Dung gia.
Hai người cong lưng đi hết một đoạn, sơn động mới rộng rãi hơn.
Dung Song mỏi eo đau lưng, liền một tay chống eo, lắc qua lắc lại như các bác gái ngoài công viên.
Lãnh Văn Uyên thấy Dung Song mặt đầy đau khổ, bèn đi tới ấn tay lên chỗ mỏi của y, nhẹ nhàng xoa bóp giúp, xúc cảm ấm áp cách lớp vải nhanh chóng làm y dễ chịu hơn nhiều.
Lúc sau hết mỏi lại nhột, Dung Song vừa cười vừa tránh hắn, “Đừng xoa nữa, nhột chết mất.”
Nói xong còn gãi gãi phần eo vừa bị đụng đến nhột vào, một tay y cầm hạt châu, một tay kéo đạo bào lên, nghiêng đầu nhìn phần eo trắng nõn.
Lãnh Văn Uyên ở một bên im lặng, mắt không rời khỏi khoảnh khắc nào.
Eo này, rõ là nhỏ hơn nam tử bình thường, cũng trắng hơn, nhưng trông vừa dẻo dai vừa có lực hơn nữ tử.
Dung Song gãi một chút, trên eo liền hiện lên mấy vết cào hồng nhạt, bỗng sinh ra mấy phần ái muội.
“Đi thôi.” Lãnh Văn Uyên tỉnh bơ, kéo vạt áo y xuống, “Tìm một chỗ nghỉ ngơi đã.”
Dung Song gật đầu liên tục, đã một đêm y chưa ngủ, việc này khiến cả tinh thần lẫn cơ thể y đều rất mệt mỏi.
Vừa nghe có thể nghỉ ngơi chốc lát, Dung Song nhắm mắt theo đuôi hắn vào sâu trong sơn động.
Đến một vùng bằng phẳng, Lãnh Văn Uyên từ trong túi càn khôn lấy ra một đệm tơ tằm, thẳng lưng nằm xuống.
Dung Song nhìn Lãnh Văn Uyên hai tay đặt lên bụng, hai chân cũng thẳng, mắt cũng nhắm, nết ngủ vô cùng quy củ.
“Lãnh đại ca, còn cái đệm nào không?” Dung Song hâm mộ không thôi, ngủ dưới đất vừa cứng vừa lạnh, có chăn nệm rõ ràng là thoải mái hơn nhiều.
“Không còn.” Lãnh Văn Uyên nghiêng người qua một bên, “Nghỉ ngơi hai giờ, sau đó đi tiếp.”
Dung Song đang mệt rã cả người, thấy hắn nghiêng người sang chừa ra một chỗ, không nhịn được dè dặt cọ vào, sờ thử đệm tơ tằm xem thế nào.
Vừa ấm vừa dày!
Dung Song nhìn phần lưng Lãnh Văn Uyên, lén lén lút lút ngồi lên đệm.
Thấy hắn không có phản ứng, y lặng lẽ nằm xuống, sau khi thân thể vùi vào chăn êm nệm ấm, Dung Song thỏa mãn thở dài, vừa ý vô cùng.
Lâm Dung Vi nhìn một màn này, không ngừng than thở.
Lãnh Văn Uyên quả nhiên là nắm rõ tính tình Dung Song.
Hắn có đủ kiên nhẫn và cố chấp, lấy lui làm tiến, từ từ dụ y đến gần từng chút một, hệt như lấy thịt khô hấp dẫn một con thú nhỏ.
Cũng khó trách y khi ấy đắm chìm trong đó.
Nếu đã như vậy, Lâm Dung Vi càng tò mò hơn, vì sao Lãnh Văn Uyên lại rơi vào tình huống thê thảm khi bắt đầu ? Mà hiện tại rõ ràng y có mệnh thành tiên, tại sao không cùng hắn phi thăng?
Trong sơn động yên ắng tĩnh mịch vô cùng, chỉ có tiếng côn trùng rục rịch trong đất.
Dung Song nắm hạt châu trong tay, ánh sáng mờ mờ, người đã chìm vào giấc ngủ.
Dung Song trở mình một cái, một cánh tay tự nhiên choàng qua, giống như bên cạnh là gối ôm ấm áp, vừa ôm vừa gác.
Lãnh Văn Uyên mở mắt, yên lặng đẩy y ra.
Hắn vừa ngủ lại không lâu lại phải ngồi dậy.
Sợ là tiểu thiếu gia quen ngủ giường lớn, dáng ngủ thoải mái lại bá đạo khiến Lãnh Văn Uyên khó ngủ.
Ngay cả căn phòng xập xệ ở Thiên Sơn y cũng phải tìm tấm ván tới kê giường rộng ra.
Ăn uống kham khổ y có thể chịu được, nhưng giường nhất định phải vừa rộng vừa mềm, phải cho y lăn được mấy vòng.
Thật vất vả chịu đựng hơn hai giờ, lúc Lãnh Văn Uyên muốn đánh thức Dung Song, thấy tiểu thiếu gia bám giường vô cùng, gọi ba tiếng cũng không dậy nổi.
Hắn dứt khoát ngồi một bên tu luyện, linh khí trong sơn động rất loãng, hắn tùy ý lấy ra mấy viên linh thạch thượng phẩm, nắm ở trong tay hấp thu.
Linh lực xao động mãnh liệt khiến Dung Song từ trong giấc mộng tỉnh lại.
Trước mắt tối đen khiến y ngơ ngác một lúc mới cầm hạt châu lên chiếu sáng xung quanh.
Dung Song thấy Lãnh Văn Uyên đang ngồi tĩnh tọa, vừa ngáp vừa tiến đến ngồi tĩnh tọa cùng.
*
Trong địa đạo không kể ngày tháng, Dung Song đi theo Lãnh Văn Uyên tu luyện, ngủ, ăn tích cốc đan, cọ chăn đệm của hắn càng thêm thuần thục.
Thấy hắn nằm nghiêng qua liền nhanh chóng tới nằm cùng, nếu hắn trừng y, y liền mặt dày mày dạn giang rộng tay chân, ý tứ rất rõ ràng: Có bản lĩnh thì nằm trên người ta đi.
Dung Song tự biết nết ngủ của y không tốt.
Ở thế giới thật, khi ngủ cùng anh trai y thường xuyên gác lên người anh, nháo đến anh trai ngủ không ngon, hay mơ thấy ác mộng.
Tính cách Lãnh Văn Uyên cũng tốt, nhịn Dung Song được tận mười mấy ngày.
Chỉ là gần đây bắt đầu không chịu đựng nổi, thường xuyên hung hăng đẩy tay chân y ra, sau đó lạnh mặt đi tu luyện.
Dung Song rất thích nhìn Lãnh Văn Uyên ăn khổ, càng ngày càng càn rỡ.
Nếu Lãnh Văn Uyên không tránh ra cho y nằm, y sẽ càng đùa giỡn mà đè lên người hắn.
“Tránh ra!” Giọng Lãnh Văn Uyên gượng gạo, rõ ràng không đủ để y sợ.
“Không tránh.” Dung Song lăn tới càng gần hắn hơn, “Lãnh đại ca tránh ra cho ta ngủ nào.”
Lãnh Văn Uyên trầm mặc hồi lâu, ngay lúc Dung Song cho rằng hắn đã nổi giận thật, đùi y lại đụng phải thứ gì đó không đúng lắm.
Dung Song nhất thời không nghĩ ra là gì, còn đưa tay xuống sờ.
Sau khi chạm vào thứ nóng bỏng kia, y nhảy dựng lên, sốc đến mức mãi không nói được gì.
Lãnh Văn Uyên đứng dậy, bị Dung Song nháo tới tóc tai xốc xếch, dưới ánh sáng mờ tối, khóe mắt hắn đỏ lên, giống như khuê nữ bị thiếu gia phong lưu trêu ghẹo.
Y trơ mắt nhìn hắn không được tự nhiên đi qua nơi khác, ngồi xếp bằng tĩnh khí.
Ăn phải giáo huấn như vậy, mấy ngày sau Dung Song không dám làm loạn nữa, vô thức giữ khoảng cách với Lãnh Văn Uyên, rất sợ đụng phải dục vọng lõa lồ kia, dọa y sợ chết khiếp.
Bầu không khí giữa hai người trở nên khác thường, thời gian Lãnh Văn Uyên tĩnh tọa mỗi ngày càng lúc càng dài.
Cho đến một ngày khi Dung Song dựa vào tường, y cọ phải một lớp bụi mỏng, bên trong là khoáng thạch hồng phấn ánh lên.
“Đây là cái gì?” Dung Song sờ lên lớp tinh thể lấp lánh như thạch anh hồng, trầm trồ không thôi, nếu đây là thế giới thật thì chẳng phải là y cọ ra cả đống tiền sao!
Y gõ gõ lên bề mặt, thấy Lãnh Văn Uyên đang chuyên tâm tu luyện, vì vậy lặng lẽ nhặt hòn đá gần đó lên, cẩn thận cạy khoáng thạch ra.
Khối thạch anh này lớn bằng bàn tay y, màu sắc tinh tế lại trong suốt như băng, cầm trong tay cảm thấy rất mát lạnh.
Dung Song cất khối khoáng thạch vào, xoa xoa bàn tay bị lạnh, tiếp tục gõ quanh vách đá.
Không mất bao lâu, y lại tìm thấy một khối thạch anh lớn bằng ngón tay cái.
Đang lúc Dung Song dương dương đắc ý, chợt cảm giác lòng bàn tay nhột nhột, một lúc sau lại nóng lên.
Kiểu nhột này hơi tê dại như thể từ trong xương mà ra, khối thạch anh nho nhỏ trong tay Dung Song dưới nhiệt độ liền toả ra một mùi thơm ngọt.
Y vừa hít vào, cả người như nhũn ra, trong mắt cũng ngập nước.
Trúng chiêu!
Dung Song thầm kêu không ổn, trước khi vào sơn động Lãnh Văn Uyên đã nói qua có mỏ khoáng kì lạ gì đó, không phải là y đã uống giải dược rồi sao? Sao giờ lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
“Lãnh- Lãnh đại ca…” Dung Song cố gắng vịn vách đá loạng choạng bước đi, tay cầm hạt châu vô lực ném về phía Lãnh Văn Uyên.
Hạt châu rơi cách hắn không xa, nhẹ nhàng lăn tới gần hắn.
Lãnh Văn Uyên cảm giác được dị trạng, nhanh chóng dừng tu luyện.
Trong ánh sáng mờ tối, hắn thấy Dung Song đang khó chịu gục ở bên.
“Xảy ra chuyện gì!” Hắn vội vàng tiến tới đỡ y dậy.
Dung Song cắn chặt môi, sợ mình vừa mở miệng sẽ kêu ra tiếng rên rỉ khó nhịn, y chỉ có thể đưa tay về phía Lãnh Văn Uyên.
Một viên khoáng thạch vốn sắc nhọn lúc này lại tan mềm như chất lỏng, tỏa ra mùi thơm ngọt nồng nặc.
Lãnh Văn Uyên không bế khí, không đề phòng đã hít một hơi, Dung Song cảm thấy người đang ôm y hơi run rẩy.
“Lãnh đại ca… Cứu ta…” Dung Song bứt rứt đến khó thở, cảm giác tê dại theo xương sống một đường hướng xuống, tụ đến một nơi nhạy cảm đến mức vừa đụng vào y đã run cả người.
Lãnh Văn Uyên nói cảnh giới hắn đã là nguyên anh, không sợ những thứ này…
“Làm sao… Cứu…” Hô hấp Lãnh Văn Uyên rối loạn, càng muốn bế khí nhưng lại hít vào nhiều hơn.
Dung Song ngây người chốc lát, đáy lòng có thứ gì chậm rãi lớn dần, cành lá vươn cao, cào đến lòng y ngứa ngáy.
Gò má Lãnh Văn Uyên ửng đỏ, mong đợi trong đáy mắt xao động mịt mờ.
Dung Song liếm môi, nhẹ nhàng áp lên.
Chỉ là đơn thuần đụng chạm giống như lần trước nhưng lại khiến cả hai mẫn cảm khác thường.
Cũng không biết là ai đẩy sâu nụ hôn này, môi lưỡi hung hăng quét qua từng tấc hơi thở, nóng bỏng dây dưa không dứt.
Giữa hô hấp dồn dập, lưỡi hung hăng xâm chiếm đối phương.
Trái tim cuồng loạn từng giây từng phút, như mùa xuân đã về, hoa xuân hé nở, mưa xuân ướt át rả rích rơi xuống.
Lâm Dung Vi á khẩu không biết nói gì với tình huống trước mắt.
Hai người gian nan dứt khỏi nụ hôn, Lãnh Văn Uyên đã lấy đệm tơ tằm ra từ lúc nào, thuận tay trải ra, đè Dung Song lên.
Suýt nữa quên mất đây là tiểu thuyết ngựa giống, nam chính cùng các em gái hậu cung luôn có thể nhờ vào các đồ vật kỳ lạ để nhanh chóng xúc tiến cảm tình, tuyến H cũng hiệu quả hơn.
Nếu Lâm Dung Vi đoán không lầm, hiện tại Dung Song đã đoạt mất đồ của hậu cung.
Nếu không phải là Dung Song, người xuống địa đạo với Lãnh Văn Uyên hẳn là ba vị mỹ nhân kia.
Lâm Dung Vi đột nhiên có chút thương hại hắn.
Hầu như không có bất kỳ phản kháng hay giãy giụa, trong ánh sáng u ám, hai người đè lên nhau.
Đôi mắt ngậm nước của Dung Song không rời khỏi Lãnh Văn Uyên, để mặc hắn cởi y phục của y, từng cái hôn như chuồn chuồn lướt rơi xuống da thịt trần trụi trong không khí.
Dung Song cong lưng theo từng đụng chạm, hơi thở gấp gáp cùng ánh mắt ướt át, đáy lòng mờ mịt mong ngóng.
“Sẽ đau.” Lãnh Văn Uyên vùi vào cổ y, tỉ mỉ cắn thùy tai nhạy cảm, một tấc cũng không muốn bỏ qua.
Hắn kéo bàn tay y tới, đầu lưỡi cẩn thận liếm sạch tinh thạch tan ra ngay trước mặt y.
“Lãnh đại ca…” Dung Song cuống quýt muốn giật tay lại, “Sẽ rất nhột, khó chịu lắm, đừng…”
“Ta biết thứ này.” Lãnh Văn Uyên đỏ mặt, “Thứ này là phù dung tinh, vô hại với tu sĩ, chỉ là có chút phiền toái.”
“Đối với xử tử là vật vô cùng tốt, sẽ khiến ngươi thoải mái hơn, ta cũng không sợ làm ngươi bị thương.” Lãnh Văn Uyên miễn cưỡng nói ra lời này, vẻ mặt cứng ngắc.
Dung Song bất giác tròn mắt, nhìn bàn tay dính đầy phù dung tinh của hắn lướt xuống dưới.
“Không- Không cần…” Dung Song vừa gấp vừa sợ, tay y mới chạm vào vật này một chút đã khiến y muốn phát điên rồi, nếu còn chạm vào nơi khác thì sẽ đến đâu nữa?
“Đừng sợ.” Lãnh Văn Uyên trấn an tiểu công tử đang hoang mang, ánh mắt dịu dàng.
“Dung Song, làm đạo lữ của ta đi.
Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, bảo vệ ngươi cả đời này.”
…
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chọn những quả đào căng mọng, thịt hơi sần sật…
“Ngoan…”
Lần sửa thứ mười sáu.