Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Dung Song không còn một chút sức nào, cả người ướŧ áŧ dính dớp, mệt đến mắt cũng không mở nổi.
“Lãnh đại ca…” Giọng y khàn khàn, mới vừa vận động kịch liệt, người lại đổ đầy mồ hôi, để trần như vậy liền cảm thấy rét run.
Lãnh Văn Uyên dán sát vào tiểu công tử, cũng thở ra một hơi.
Dung Song cố gắng mở mắt, lúc tưởng rằng hắn định ôm lấy y, liền thấy đối phương bình tĩnh tìm túi càn khôn từ đống y phục lộn xộn, vô cùng tự nhiên lấy ra một bộ chăn nệm sạch sẽ khác trải ra trên đất, ôm Dung Song đổi qua nệm mới.
Cái nệm lúc trước bị hai người làm cho vừa nhăn vừa bẩn, Lãnh Văn Uyên cả người trần trụi cẩn thận xếp lại rồi cất vào túi càn khôn.
Hai bên tai Dung Song nóng lên, vội vã quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Chốc lát sau, Lãnh Văn Uyên chui vào nệm êm chăn ấm nằm bên Dung Song, cả hai đắp kín chăn, tay hắn vòng bên eo y.
“Ngươi… Không phải là… Chỉ có… Một cái nệm…” Giọng Dung Song khàn khàn, mới vừa rồi đã tiêu hao tất cả thể lực, giờ cả người đều rã rời.
“Lừa ngươi thôi.” Lãnh Văn Uyên trả lời vô cùng dứt khoát.
Dung Song muốn trừng mắt nhìn hắn, nhưng mí mắt díu lại không chịu phối hợp.
Lãnh Văn Uyên lặng lẽ quan sát người trong ngực, chốc lát sau lại ghé vào hôn lên tóc mai của y.
*
Ngày thứ hai tỉnh lại, Dung Song bần thần hồi lâu, phát hiện chỉ có eo mỏi, những nơi khác có vẻ đã chịu được nhịp độ điên cuồng rồi.
Y sờ bên người thấy trống trơn, chịu khó chống hông đứng dậy.
Cách đó không xa, Lãnh Văn Uyên một tay cầm hạt châu, một tay dùng chuôi kiếm gõ gõ đập đập trên vách đá, thi thoảng lại lấy ra tinh thạch màu hồng, nhét vào túi càn khôn.
Dung Song nghẹn họng chết trân, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn xung quanh, vách đá lồi lõm gồ ghề không khác mặt trăng là bao.
“Lãnh đại ca…” Dung Song khàn giọng gọi hắn, trong giọng nói đầy ý không dám tin.
Lãnh Văn Uyên nghiêng mặt, khẽ mỉm cười trả lời y, “Chờ ta chút, vẫn còn một ít nữa.”
Lập tức Dung Song lạnh cả người, ánh mắt bắt đầu mơ màng.
Thứ phù dung tinh này còn lợi hại gấp mấy lần xuân dược, y vừa chạm vào liền mềm cả người.
Đêm qua càng bị làm cho thoải mái phát khóc, về sau hình như còn chuyện gì mất mặt lắm nhưng y không dám nhớ rõ ràng.
Dung Song ngẩng đầu nhìn lại vách đá, đều là lỗ lớn lỗ nhỏ, y càng thêm tuyệt vọng.
Cả người mệt mỏi ngã vào trong chăn, đã không dám nghĩ cuộc sống sau này phải vượt qua thế nào.
Tiếng thở dài sâu kín vang vọng dưới đất, y đấm đấm sau hông, lúc chuẩn bị điều tức một chút cho đỡ mỏi liền sửng sốt.
Y không thể tin được rằng đan điền mình mở rộng không ít, linh lực tràn đầy, ngay cả kinh mạch khắp người cũng như được gột rửa qua.
Dung Song siết tay, mặt ngốc ra.
Chỉ mới qua một đêm mà đã từ khai quang trung kỳ đến thẳng khai quang đại viên mãn!
Đại viên mãn! Đây là cơ duyên bao nhiêu người ngửa cổ trông mong cũng không được!
Có cái danh đại viên mãn, không chỉ chứng minh bản thân tư chất siêu phàm mà còn có thể đối đầu được với cảnh giới cao hơn một bậc.
Nam chính vẫn luôn dựa vào đại viên mãn để đánh cường giả như con, không ngờ hôm nay y cũng gặp được cơ duyên tuyệt vời thế này!
Dung Song không thể tin nổi, bèn tự nhéo mặt mình.
Cảm giác đau này rõ là thật, không phải đang nằm mơ!
“Cảm thấy thế nào?” Cuối cùng Lãnh Văn Uyên đã lấy xong phù dung tinh, ưu nhã tháo găng tay đặc chế xuống, sau khi cất vào túi càn khôn liền đến ngồi cạnh Dung Song.
“Ta… Ta thăng cấp…” Dung Song cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
“Có một số việc, ta định nói cho ngươi.” Lãnh Văn Uyên nhìn thẳng vào y, trong mắt mang theo tin tưởng và kỳ vọng đến đập nồi dìm thuyền*.
(*Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.)
“Thể chất của ta, là thuần linh thể vạn năm khó gặp.
Ngươi có biết thuần linh thể nghĩa là gì không?”
Dung Song mặt đầy ngơ ngác, căn bản y chưa từng nghe qua thuần linh thể.
Lãnh Văn Uyên cười cay đắng, “Nói đơn giản, là dù đoạt xá, song tu, thậm chí còn là lô đỉnh tốt nhất, không gì sánh bằng.”
“Kinh mạch của thuần linh thể đặc biệt, khi còn bé ta không cách nào tu luyện, mời một số tu giả tới cũng không giúp được gì.
Lúc lên bảy, cha mẹ đưa ta đi tìm một kỳ nhân, hắn liếc mắt đã nhìn ra ta là thuần linh thể, không thu một đồng mà truyền thụ pháp quyết tu luyện cho ta.” Chân mày Lãnh Văn Uyên nhíu lại, không thể nào vui vẻ khi nhớ về những chuyện này.
“Cha mẹ ta mang ân đội đức với hắn, cho đến khi ta sắp trưởng thành, hắn mới lộ ra bộ mặt thật.” Lãnh Văn Uyên cắn răng, “Hắn cấu kết với một dược sư, bọn chúng giúp ta chỉ vì muốn rút xương máu ta ra luyện tiên đan, phi thăng Tiên Vực.”
Dung Song kinh ngạc khẽ há miệng, không nhịn được nắm lấy tay hắn.
“Nô bộc trong nhà ta vô tình biết được thân phận của hắn.
Vì bảo vệ ta, cha mẹ đồng quy vô tận với hắn, ngã xuống Vạn Huyết Nhai.
Từ đó về sau, Lãnh gia chia năm xẻ bảy, giờ đây chỉ còn một mình ta.”
Lãnh Văn Uyên siết chặt tay y, như cần bình tĩnh lại.
“Lãnh đại ca, ngươi còn có ta.” Dung Song vô thức thốt lên, mạnh mẽ choàng lên ôm hắn, đau thương không thôi.
Cho đến khi mông thấy lạnh, y mới nhận ra mình chui ra khỏi chăn, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Dung Song hơi xấu hổ lùi về, lúng túng kéo chăn lên che đi cảnh xuân.
“Từ nay về sau, ngươi chính là đạo lữ của ta.” Lãnh Văn Uyên đến gần y, “Cha ta để lại cho ta rất nhiều thứ, đủ cho chúng ta cùng nhau phi thăng Tiên Vực.”
Mắt Dung Song sáng rực lên, “Đây chính là gia sản của Lãnh gia mà bọn họ nói sao?”
“Đúng vậy.” Lãnh Văn Uyên cười khổ, “Không ít người ngấp nghé những thứ đó, sau này ngươi nói chuyện phải cẩn thận, đừng để lộ ra tiếng gió.”
Dung Song tròn mắt thắc mắc, “Tại sao ngươi không nghi ngờ ta vì nhắm tới của cải Lãnh gia nên mới đối tốt với ngươi?”
Lãnh Văn Uyên khổ sở cười, “Nếu ngươi nhìn trúng của cải nhà ta, vậy thì nên học tập Ấu Nhu nhiều chút.
Không thể ngốc nghếch đến mức phân nửa chỗ tốt chưa chiếm được, còn suýt nữa ném mất mạng nhỏ.”
“Ấu Nhu? Sư tỷ của ngươi?” Dung Song mặt đầy kinh ngạc.
“Không sai.” Lãnh Văn Uyên lấy ra một bộ đạo bào mới đưa cho y, “Ả dẫn ta vào Thiên Sơn nhưng lại âm thầm làm khó ta khắp nơi, chính là vì báu vật của Lãnh gia.”
Hắn nhìn Dung Song, “Ngày ngươi bị Đoạn Tình Tơ ngộ thương, bất đắc dĩ ta phải về nhà lấy thuốc giải.
Trên đường đi có người ra tay với ta, ta liền biết chính là ả.”
“Hôm đó ta để lộ chút tu vi, ả tự biết một người không đánh lại được.
Cho nên lúc tới bí cảnh lại gọi thêm hai kẻ khác tới trợ giúp.” Ánh mắt Lãnh Văn Uyên tối sầm lại, “Không biết lượng sức.”
Dung Song giũ ra đạo bào mới tinh, ướm thử trên người một chút, đột nhiên phát hiện bộ y phục này lại rất vừa với y.
“Chờ một chút, vậy tại sao ngươi lại bắt ta nhường linh hỏa cho nàng?” Dung Song nghe ra có chỗ bất thường.
“Ngươi chỉ thấy xương thú kia, không thấy vết cháy quanh nó.” Lãnh Văn Uyên đứng dậy, muốn giúp Dung Song mặc y phục, “Những dấu cháy đều mới, nhưng xương thú lại xốp giòn cả rồi, vậy nên cái chết của cự thú nhất định có liên quan tới linh hỏa.”
Dung Song ù ù cạc cạc gật đầu, nghĩ đến cự thú còn bị diệt, y chắc chắn không đủ nhét kẽ răng cho ngọn lửa kia.
“Nhấc chân.” Lãnh Văn Uyên vỗ nhẹ cẳng chân y.
Dung Song vừa cúi đầu, thấy Lãnh Văn Uyên đang cầm quần trong trắng tinh, chuẩn bị mặc cho y.
“Để ta tự mặc.” Hai tai y đỏ lên, giật lấy quần trong tay hắn, tự mình giơ chân xỏ vào.
Lần nữa nhìn lên, ánh mắt Lãnh Văn Uyên u ám, hầu kết khẽ trượt.
“Phù dung tinh quả thật là thánh phẩm.” Hắn tiến lại gần, dụ hoặc nhìn y, “Có muốn thăng cấp nữa không?”
Dung Song chớp chớp mắt, vô thức ôm mông, “Lãnh đại ca, dục tốc bất đạt, thăng nhanh quá ta sợ eo ta chịu không nổi.”
Lãnh Văn Uyên bật cười một tiếng, giơ tay lên xoa đầu y, trong mắt đều là ấm áp.
Hai người thân mật quấn lấy nhau, ba ngày sau đã ra khỏi địa đạo.
Ở dưới lòng đất lâu, Dung Song chưa quen ánh mặt trời, Lãnh Văn Uyên đã sớm giơ tay che ánh sáng, lại lấy ra một khăn lụa, cẩn thận che mắt y.
Dung Song lười dùng thần thức, nhắm mắt đi bộ càng khó, vậy nên tiểu công tử tiến hóa thành tiểu tổ tông, Lãnh Văn Uyên cõng y hướng đến cửa ra bí cảnh.
Tiểu tổ tông mắt đã quen sáng cũng lười xuống, trên đường không ngừng trêu chọc Lãnh Văn Uyên, vừa thì thầm vừa cắи ʍút̼ tai hắn, chọc cho hắn hơi thở cũng loạn.
Dưới địa đạo hai người đã tốn chút thời gian, mắt thấy sắp ra khỏi bí cảnh, Lãnh Văn Uyên chỉ có thể chịu đựng, chờ đến khi ra ngoài liền tính sổ với y.
Nhưng Dung Song không ngờ rằng lối ra lại có người canh gác.
Kẻ cầm đầu chính là Ấu Nhu, lúc này đang giở trò sơn tặc chặn đường.
Ả đem theo hai nữ ba nam, nam tu chặn trước cửa bí cảnh lục soát túi càn khôn, phải lấy được ít đồ tốt từ bí cảnh mới chịu thả người đi.
Còn ả thì ngồi bên bóng mát nghỉ ngơi.
Bí cảnh chỉ có một cửa ra, thần sắc Lãnh Văn Uyên ngưng trọng.
Hắn thả tiểu tổ tông trên lưng xuống, nghiêm túc dặn dò, “Chốc nữa, một câu ngươi cũng không được nói, không cần làm gì cả!”
Dung Song không khỏi lo lắng, “Nếu bọn họ làm khó ngươi thì sao?”
“Ta sẽ có cách.” Lãnh Văn Uyên không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, đeo vào tay y.
Dung Song đi sau lưng hắn, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn đơn giản thanh thoát, suy nghĩ loạn cả lên.
Có lẽ đây chính là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết, từ khi y xuyên qua còn chưa thấy bao giờ.
Nghe nói ở đây, nhẫn trữ vật cực kỳ quý giá, Lãnh gia quả nhiên là sản nghiệp cực lớn, ngay cả bảo bối cỡ này cũng có.
“Đứng lại!” Một tu sĩ canh cửa quát lên khiến Lãnh Văn Uyên và Dung Song dừng bước.
“Giao túi càn khôn đây!” Hắn giơ tay ra, cặp mắt nhìn loạn chứng tỏ không phải người đàng hoàng.
Lãnh Văn Uyên chắn trước Dung Song nên y không thấy được bộ dạng Lãnh ảnh đế đang nén giận.
Y liếc về phía bên cạnh, ở nơi đó là Ấu Nhu và hai vị tỉ muội đang nhao nhao chuyện gì.
Tên tu sĩ cầm lấy túi càn khôn của Lãnh Văn Uyên, sau khi lấy hết không ít linh thảo linh thạch bên trong, hắn quăng cái túi khô đét lại cho khổ chủ.
“Đi đi.” Tên canh cửa không có ý tốt lành hất cằm về phía Dung Song, “Túi càn khôn của ngươi đâu?”
Dung Song chớp chớp mắt, nhìn về phía Lãnh Văn Uyên, hắn ung dung lấy túi càn khôn bên hông y ra đưa cho bọn chúng.
Bọn chúng dốc ngược nửa ngày, mặt đầy nhăn nhó, “Mứt khô? Điểm tâm? Ngươi đến đây để tu hành hay đến để ăn?”
Trên mặt Dung Song hơi tức giận, cúi đầu nhìn xuống đất.
“Chỉ có mấy viên linh thạch rách.” Tên gác cửa chê bai ném trả túi cho y, “Cút đi!”
Lãnh Văn Uyên dắt y bước nhanh ra cửa, mắt thấy chỉ cách pháp trận ra khỏi bí cảnh một chút, một ngọn lửa xanh biếc bất ngờ hung hăng tấn công hắn.
Dung Song nhanh tay lẹ mắt kéo áo Lãnh Văn Uyên, hắn lại sớm có đề phòng nên dễ dàng lui về phía sau mấy bước, tránh khỏi ngọn lửa.
“Lãnh sư đệ, Dung tiểu công tử, vẫn khỏe chứ nhỉ.” Ấu Nhu chậm rãi bước về phía họ, trong tay là một linh hỏa bùng lên.
Nhìn kỹ lại, con ngươi ả ta đã chuyển thành màu xanh, ẩn ẩn sự hung tàn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước tui sửa lại tận mười sáu lần vẫn không qua kiểm duyệt, chỉ có thể sửa lại lần nữa, thật xin lỗi *cúi người*