Editor: Mòi học tra
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Mọi việc đều là chậm thì sinh biến, Lâm Dung Vi trông coi Tùng Đường một tháng, giấy bút không ngưng tay.
Lãnh Văn Uyên xử lý Thanh Phong, vội tới chân không chạm đất.
Lúc được gặp đều là Lãnh Văn Uyên báo cáo chuyện công hoặc trưng cầu ý kiến của y.
Tất nhiên là Lâm Dung Vi cho hắn quyền sinh sát cao nhất, mọi việc ở Thanh Phong đều do hắn định đoạt.
Cường thế của Lãnh Văn Uyên dẫn đến rất nhiều đệ tử bất mãn, Lâm Dung Vi càng không chút băn khoăn chống lưng cho hắn, vậy nên cho dù có đầy bụng oán hận họ cũng không dám lộ ra chút nào.
Bốn phong khác đều lặng lẽ nhìn Thanh Phong thay đổi, cũng không biết là ai tiết lộ tin tức ra ngoài.
Sau đó Lâm Dung Vi nhận được một phong thư của Quân Dật Nhiên, giữa những hàng chữ ý tứ khác thường, y nghiễm nhiên đọc ra mấy phần lên án.
“Sư tôn, trên thư viết gì vậy?” Lãnh Văn Uyên đứng đối diện, mắt hận không thể nhìn xuyên bức thư để xem ở trên nói về chuyện gì.
Lâm Dung Vi im lặng xếp lá thư lại, đưa cho hắn.
“Sư tôn muốn cho ta xem sao?” Lãnh Văn Uyên kiềm chế sự phấn khích, cố tỏ vẻ do dự, “Đây là thư Dật Nhiên sư huynh gửi cho sư tôn, nếu ta xem chẳng phải là không tôn trọng sư huynh?”
Lâm Dung Vi cười thầm, vừa muốn làm bộ lấy lại thư, Lãnh Văn Uyên đã vội vàng giành lại.
“Nếu sư tôn muốn đệ tử xem, tất nhiên đệ tử không dám cãi lời!” Mặt hắn đầy quang minh chính đại, không thể chờ đợi mà mở ra ngay, đọc cẩn thận một chữ cũng không bỏ qua.
Lâm Dung Vi thu tay lại, chấm bút điểm mực, bắt đầu cặm cụi trên giấy.
“A.” Lãnh Văn Uyên đọc xong thư, cười nhạt một tiếng, lại mang theo vẻ đắc ý cất vào, tiến lên mài mực cho Lâm Dung Vi.
“Không ngờ Dật Nhiên sư huynh nhìn thanh cao nhưng lại so đo từng chút chuyện vặt.
Nghe nói năm đó sư tôn cũng không hoàn toàn giao hết quyền hành cho hắn, nhưng giờ lại cho ta toàn quyền đao to búa lớn chỉnh đốn Thanh Phong.
Mỗi hàng chữ đều là so sánh xưa với nay, rõ ràng là muốn người đề phòng ta!”
Lâm Dung Vi không lên tiếng, mặc cho Lãnh Văn Uyên dựa đến bên người mình, từ từ tụt xuống ngước mắt nhìn.
“Trong thư sư huynh còn muốn nói ta mật miệng gươm lòng, lấy sắc hầu hạ sư tôn…” Hắn chui vào khuỷu tay y, ló đầu ra, “Sư tôn định trả lời thư của sư huynh như nào đây?”
Tay Lâm Dung Vi khựng lại một chút, thấy bộ dáng ăn vạ của hắn, y nhẹ nhàng trả lời, “Trong lòng muốn thế nào, tất nhiên phải cho ngươi toàn quyền rồi.”
Lãnh Văn Uyên nhịn cười, choài từ khuỷu tay y ra, hôn lên trán Lâm Dung Vi.
“Sư tôn cứ như vậy, đệ tử sao mà kìm lòng được.” Hắn lại hôn tới chóp mũi y, thân mật quấn quýt.
Thần sắc Lâm Dung Vi đạm nhiên như thường, bút trong tay chưa hề buông xuống.
Lãnh Văn Uyên tất nhiên chú ý tới, không khỏi mím môi, “Đệ tử nguyện làm bút lông trong tay sư tôn, mỗi ngày đều được người cầm lấy, một chút cũng không nỡ buông ra.”
Lâm Dung Vi dửng dưng mở miệng, cố ý chọc hắn, “Bút của vi sư có mấy chục cây, ngươi muốn làm cây nào?”
Lãnh Văn Uyên nghẹn họng một lúc, lập tức tủi thân giận dỗi, “Mấy ngày nay sư tôn đều viết viết vẽ vẽ, không buồn thương tiếc đệ tử một đêm.”
Thương tiếc ngươi một đêm?
Sắc mặt y khẽ biến, đặt bút xuống nghiên mực, ngước lên nhìn hắn.
“Đều là sách lược đúng đắn, ngươi muốn được coi trọng, nhưng ngươi có biết tại sao lại không thuận lợi không?”
Lãnh Văn Uyên nhướng mày, “Tất nhiên đệ tử còn trẻ, dễ trêu chọc.”
“Không phải đâu.” Lâm Dung Vi nghiêm nghị, “Năm đó xảy ra Bất Dạ Chiến, vi sư vào chốn sinh tử, Phục Bạch Thành còn trẻ nhưng cũng có thể trấn áp được sơn môn.
Tuy hiện tại ngươi trẻ hơn hắn nhưng cũng không kém lúc đó là bao.”
“Vậy, tông chủ khiến mọi người phục bằng cách nào?” Hắn chớp mắt.
“Tất nhiên là do truyền thừa.” Lâm Dung Vi rơi vào trầm tư, “Sư tôn của Phục Bạch Thành là sư huynh của ta.
Năm đó sư huynh là người chịu khó tu luyện nhất, sư tổ ngươi cũng truyền thụ tất cả.
Nhưng không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sư huynh chết, tất cả truyền thừa đều cho Bạch Thành.”
Lãnh Văn Uyên cau mày, “Đệ tử trước giờ chưa từng nghe sư tôn nhắc tới những chuyện này.”
“Dạo này hay ngủ mơ, ta nhớ ra không ít chuyện.” Sắc mặt Lâm Dung Vi mệt mỏi, Lãnh Văn Uyên ngậm miệng, lui ra sau lưng y, ngón tay ngưng tụ tiên lực giúp y xoa bóp huyệt vị.
Lâm Dung Vi khoan khoái nhắm mắt, trước mắt tựa như lại xuất hiện một màn trong mộng kia.
“Tính tình Huyền Dương cần mài giũa thêm, chi bằng tạm thời giao Bạch Thành cho Huyền Dương dạy dỗ.
Ngươi cứ chuyên tâm tu luyện, không cần nghĩ nhiều.”
Ngọc Thanh Tiên Đế ngồi trên cao, Lâm Dung Vi không thấy rõ mặt mũi ngài nhưng lại cảm thấy thân hình nhìn rất quen mắt, nhưng tạm thời không nhớ nổi đã thấy ở đâu.
“Vâng, sư tôn.” Nam tử tuấn mỹ bên cạnh mỉm cười dịu dàng với Vi Sinh Huyền Dương, “Làm phiền sư đệ rồi.”
Vi Sinh Huyền Dương lạnh mặt nhìn đứa bé nhút nhát đứng nép ở bên, trong mắt thoáng qua một chút phiền toái nhưng rốt cuộc vẫn không ý kiến gì.
Chuyển qua khung cảnh khác, chính là Vi Sinh Huyền Dương đi phía trước, đứa bé loạng choạng theo sau muốn cùng lên Thanh Phong.
Năm đó Ngũ Tông Sơn không phồn thịnh như hiện tại, đường lên núi chỉ có mấy con đường mòn, cỏ dại mọc um tùm hai bên.
Phục Bạch Thành nhỏ người chân ngắn, bị cỏ dại quệt đến hai má cũng có vết đỏ, đi được nửa đường liền không theo kịp tiên nhân trước mặt.
Không chú ý một chút đã bị bỏ quên phía sau, hệt như một chú chó nhỏ té đến lấm lem bùn đất.
Vi Sinh Huyền Dương quay lại không thấy nhóc con đâu, tuy sắc mặt lạnh lùng như cũ nhưng y vẫn đi theo đường mòn tìm, cuối cùng thấy đứa nhỏ ôm đầu gối cố gắng nén nước mắt trong bụi cỏ.
Vi Sinh Huyền Dương tất nhiên không nhìn nổi nước mắt, sư huynh sư đệ y cho dù có đổ máu cũng nhất quyết không đổ lệ, sao lại thu một đệ tử thế này.
Y cũng không biết làm gì, đành đưa tay ra, từng bước chậm rãi dắt đứa bé lên núi, coi như rèn luyện cử chỉ của một sư tôn.
Lâm Dung Vi cũng không biết tại sao y lại nằm mơ thấy những chuyện này, vừa quen thuộc vừa xa lạ, giống như trước kia đã từng mơ thấy rồi.
“Sư tôn?”
Giọng nói của Lãnh Văn Uyên đánh thức y từ trong ký ức, y chậm rãi mở mắt ra, liền thấy sắc mặt hắn không tốt chút nào.
“Sư tôn, tại sao- tại sao linh lực ta truyền vào cơ thể người lại như đá chìm đáy biển, không thấy tung tích?”
Lãnh Văn Uyên luống cuống nhìn đầu ngón tay, Lâm Dung Vi trầm ngâm chốc lát, cuối cùng ngước mắt nhìn đệ tử nhà mình.
“Văn Uyên, với tình trạng hiện tại của vi sư, có lẽ không bảo vệ được ngươi lâu hơn nữa.” Trong mắt y là sự khổ tâm, “Ngươi cần mau chóng tiếp nhận truyền thừa đao phách, vậy mới có thể báo đáp ta.”
Lãnh Văn Uyên sững sờ, gắt gao cắn chặt răng, “Sư tôn, nếu linh hỏa kia không áp chế được ác chủng, sao người không nói!”
Lâm Dung Vi nhấp môi không nói, vẻ mặt miễn cưỡng, hắn cũng lặng thinh.
Lúc sau y cảm thấy trên mu bàn tay lành lạnh, nhìn lại hóa ra là Lãnh Văn Uyên lặng lẽ rơi lệ.
“Đều do đệ tử, lẽ ra không nên tới Dược Vân Lĩnh…” Hắn nghẹn ngào không dứt, “Nếu không đi, sư tôn cũng sẽ không bỏ linh hỏa…”
“Nếu không đi, e rằng Dược Tôn sẽ không sống tới ngày hôm nay.” Ngữ điệu Lâm Dung Vi nghiêm nghị, “Dược Tôn truyền thụ y thuật cho ngươi, giúp đỡ ta nhiều lần, có tình có nghĩa.
Nếu ngươi còn nói lời này, thì đừng xưng là đồ đệ của bản tôn!”
Lãnh Văn Uyên kìm nén không nói nữa, nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi.
Lâm Dung Vi bị nước mắt rửa trôi mấy phần tức giận, lại thấy đôi mắt hắn đỏ hoe rất đáng thương, rốt cuộc đành thở dài, giơ tay lên lau cho hắn.
Hành động này càng khiến Lãnh Văn Uyên khóc dữ dội hơn, lại cứng rắn cắn môi không phát ra một âm thanh nào, cả người run rẩy như vừa trải qua một cơn kinh hoàng nhưng bất lực không thể làm gì.
“Các ngươi không có cách nào với ác chủng, ngươi cho là ta cũng bó tay chịu trận sao?” Lâm Dung Vi nhìn thẳng vào hắn, trong lòng y vốn đã có dự tính cả.
Lãnh Văn Uyên ngạc nhiên dừng khóc, giương mắt chờ y nói tiếp.
“Việc ta muốn làm, cần có một người bảo hộ.” Lâm Dung Vi dịu dàng điểm lên trán hắn, “Nhưng tu vi của ngươi hiện tại, còn kém nhiều lắm.”
Lãnh Văn Uyên lập tức lau hết nước mắt trên mặt, lắc đầu lấy lại tinh thần, kiên quyết vô cùng, “Sư tôn muốn đệ tử làm gì?”
“Trong vòng nửa tháng, phải lấy được truyền thừa đao phách.” Lâm Dung Vi nghiêm nghị, “Chỉ có như vậy mới có thể bảo hộ ta.”
“Vậy đệ tử sẽ đi sắp xếp công vụ ở Thanh Phong ngay.” Lãnh Văn Uyên cắn răng, “Xin sư tôn yên tâm, truyền thừa đao phách đệ tử chắc chắn sẽ đoạt được!”
Nói xong lời này, hắn dứt khoát rời khỏi Tùng Đường, cử chỉ vô cùng quyết đoán.
Lâm Dung Vi nhìn bóng lưng Lãnh Văn Uyên rời đi, rơi vào trầm mặc.
Y gọi hệ thống ra, dặn dò mấy câu, hệ thống xoắn xuýt hồi lâu, do dự mở miệng, [Ký chủ… Cần gì phải làm như vậy.]
Ánh mắt y biếng nhác,
Với hắn với ta, đều là giải thoát.>
[Nhưng mà…] Hệ thống khó xử, [Nếu ngươi làm vậy, Lãnh Văn Uyên e rằng…]
Lâm Dung Vi cười nhạt,
Hệ thống hoàn toàn im lặng, không dám nói dù chỉ nửa chữ.
(*khiếu ý nan bình: chỉ cảm giác khó nguôi ngoai, không muốn buông bỏ cũng không thể bỏ, không bao giờ quên cũng không có hồi đáp.
Thường dùng để miêu tả những cp đáng tiếc.)
Ngày thứ hai, Lãnh Văn Uyên liền đưa Lâm Dung Vi khởi hành, không dám chậm trễ hơn.
Lần này là hắn giúp y dịch dung hóa thành Quỷ muội muội xinh đẹp nóng bỏng.
“Chưởng quỹ, một gian phòng hảo hạng.” Lãnh Văn Uyên đặt lên bàn một linh châu tử trước mặt chưởng quỹ Dạ Mị, sắc mặt thâm trầm.
“Các ngươi đã trở lại rồi sao!” Cặp mắt chưởng quỹ sáng lên, cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi đưa hai người xuống dưới đất.
“Các ngươi dò xét thế nào rồi? Tên Vi Sinh Huyền Dương hiện tại đã mất hết tiên lực chưa?” Chưởng quỹ háo hức kích động, càng không thể nén được vui mừng.
“Cũng không hẳn.” Lãnh Văn Uyên nắm chặt tay Lâm Dung Vi, ngữ điệu bình đạm, “Ta đã thăm dò qua, tuy không đánh lại hắn nhưng ta có thể khẳng định, đúng là tiên lực hắn đã tiêu tán rất nhiều.”
“A, vậy phải thế nào?” Chưởng quỹ nhíu mày, sau khi nghe Lãnh Văn Uyên nói, sống lưng liền căng cứng hệt như bị uy hϊếp.
“Tại hạ suy nghĩ đã lâu, nếu có được đao phách truyền thừa, ta có thể liều mạng được với Vi Sinh Huyền Dương!” Lãnh Văn Uyên siết chặt tay Lâm Dung Vi, ánh mắt sáng rỡ, “Đưa ta đến chiến trường Bất Dạ Chiến, là thành hay bại, đều nằm ở đây!”
“Cái này…” Chưởng quỹ mặt đầy khổ sở, “Kẻ đang giữ truyền thừa đao phách là đứa em trai điên khùng kia của Vũ Sùng Hải, chúng ta đều không muốn đến gần nơi đó.”
Hai người đánh mắt nhìn nhau, rõ ràng thấy trong mắt đối phương sự kì lạ.
“Người nọ lợi hại cỡ nào? Trong Dạ Vực còn có kẻ đè ép được các ngươi sao?”
Trong mắt chưởng quỹ đều là xảo quyệt, “Chúng ta không ngu, tất nhiên sẽ không chiến đấu với kẻ điên, hy sinh vô nghĩa.
Dạ Mị chúng ta không cách nào có được truyền thừa đao phách, thay vì hủy đi thì cứ để cho kẻ điên đó tạm thời trông chừng, chờ tới ngày chúng ta có thể lợi dụng được, việc gì phải dây dưa vào?”