Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
“Chưởng quỹ mưu tính hay lắm.” Lãnh Văn Uyên không tiếc lời ca ngợi, “Nếu tại hạ có thể đạt được truyền thừa, nhất định là một phần công lao của ngươi.”
“Ngươi quá khen.” Chưởng quỹ cười híp mắt xoa cằm, tỏ ra thân thiết, “Ngươi trước sau gì cũng là con rể của Dạ Mị ta, tất nhiên là người một nhà.
Chờ các ngươi trừ bỏ đại họa rồi, nhất định phải sinh thật nhiều con cái, cho tộc chúng ta thêm mấy đứa trẻ.”
Lãnh Văn Uyên vừa ý cong môi cười, là nụ cười thiện lương đơn thuần.
“Phiền chưởng quỹ dẫn đường cho chúng ta đi xem phong tư vị huynh đệ kia của chủ nhân đao phách.” Một giây hắn cũng không muốn lãng phí, nắm tay Lâm Dung Vi không buông, chỉ lo bị rề rà ở đây.
“Chiến trường Bất Dạ Chiến táng thân ngàn vạn tộc nhân, mỗi một tấc đất đều có tàn thể của họ.
Ta chỉ có thể chỉ đường cho các ngươi, còn lại các ngươi phải tự đi.” Chưởng quỹ lấy ra một tấm da yêu thú, phía trên khắc lối đi ngang dọc.
“Nơi này, chính là địa phận của chủ nhân đao phách.” Chưởng quỹ chỉ lên một nơi trên bản đồ, nhìn về phía Lâm Dung Vi, “Ngươi đi theo Lãnh Văn Uyên, hành sự phải cẩn thận, nhất định không được để tên điên kia phát hiện ngươi là Dạ Mị.”
Lâm Dung Vi khẽ gật đầu, nhận lấy tấm bản đồ bằng da.
Lãnh Văn Uyên và y băng qua Dạ Thôn, chính thức tiến vào ranh giới Dạ Vực.
Dường như trong nháy mắt sắc trời tối đen đi, gió lớn cùng đất cát thổi tấp vào mặt, cuồng phong rít gào ác liệt.
Lãnh Văn Uyên cởϊ áσ khoác xuống, cẩn thận phủ lên đầu Lâm Dung Vi, chỉ lộ ra đôi mắt.
“Cẩn thận chút, gió này có bụi.” Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt y, “Đừng để cát bay vào mắt, bị thì gọi ta thổi cho.”
Lâm Dung Vi im lặng chăm chú nhìn theo Lãnh Văn Uyên, hắn đang đi trước y, dùng thân thể che phần lớn gió cát.
Tài nguyên Dạ Vực khan hiếm, cả mảnh đất rộng lớn cũng không có lấy một ngọn cỏ, từng bãi đá khô cằn như sa mạc, nơi thấp trũng tụ lại không phải nước mà là chất lỏng bẩn thỉu đen đặc tỏa ra mùi hôi thối.
Càng đến gần chiến trường Bất Dạ Chiến, sắc trời âm u càng ánh lên màu máu, thỉnh thoảng vài tia chớp đỏ nhạt đánh xuống như xé trời.
Lâm Dung Vi chỉ cảm thấy giống như đang ở địa ngục, tiếng gió rít gào càng như lệ quỷ than khóc.
“Nếu đệ tử ở đây mười năm tám năm, e cũng sẽ phát điên.
Huống chi vị huynh đệ kia của chủ nhân đao phách đã ở cả ngàn năm, có lẽ đã sớm không còn dáng vẻ của tu sĩ nữa.” Lãnh Văn Uyên một bên cảm thán, một bên đưa mắt nhìn quanh.
“Nơi này, hình như ta có chút ấn tượng.” Trước mắt Lâm Dung Vi như là thoáng qua vài hình ảnh không rành mạch, không đầu không đuôi.
Lãnh Văn Uyên cảnh giác nhìn một vòng, thân mật tiến lại gần y, “Sư tôn nhớ tới chuyện gì?”
Trong đầu Lâm Dung Vi hiện lên một cảnh tượng xa lạ nhưng lại rất quen thuộc.
Trong lều trướng vải thô, Vi Sinh Huyền Dương đứng trước mặt một người đàn ông, ánh mắt như ngậm sương.
“Nếu ngươi đến để phát tiết cái gì mà yêu nhưng không được đáp lại, bản tôn khuyên ngươi chớ lãng phí thời gian ở đây! Trên chiến trường không cho phép cái tính nhi nữ tình trường của ngươi, chỉ có ngươi chết ta chết!” Người đàn ông thân hình vạm vỡ, cao hơn Vi Sinh Huyền Dương một cái đầu, lời nói ra cứng rắn thẳng thắn đến đinh tai nhức óc.
“Ca, lại chuyện gì đây?” Một thanh niên nhã nhặn vén màn đi vào, trên người mặc giáp bạc, nho nhã tuấn dật.
Thanh âm nam tử ôn hòa, mang theo khí phách văn nhân trấn an lòng người.
Lâm Dung Vi hiểu ra, người cao to chính là chủ nhân đao phách Vũ Sùng Hải, mà thanh niên văn nhã kia là người mà chưởng quỹ đã nhắc tới, người em trai đã phát điên của Vũ Sùng Hải.
“Tuy nói lần này tiên tôn đột ngột tới, nhưng cũng gánh vác cho chúng ta không ít áp lực.” Thanh niên nhìn Vi Sinh Huyền Dương, hơi khom người tỏ ý chào hỏi, “Vô Nhất Tiên Tôn không hổ là cao đồ của Ngọc Thanh Tiên Đế.
Một kiếm xuất ra liền khiến Dạ Mị tổn hại nặng nề, chấn động cả sa trường, vì tu giả Tiên Vực mà mưu phúc, Sùng Châu xin cảm tạ.”
“Hừ!” Vũ Sùng Hải xoay người, nghiêm mặt kiêu ngạo, “Tình riêng với đại nghĩa, làm sao có thể nhập nhằng làm một!”
“Đao phách chi chủ lòng mang Tiên Vực, bản tôn thực lòng kính nể.” Vi Sinh Huyền Dương nét mặt lạnh tanh, “Hiện tại chiến sự khẩn cấp, bản tôn nhìn thấy mà đau lòng, hiển nhiên vứt bỏ tư tình nhi nữ, toàn tâm vào chiến trường.”
Lời này vừa nói ra, Vũ Sùng Hải nghiêm mặt nhìn thẳng vào y.
“Như vậy quá tốt.” Vũ Sùng Châu mỉm cười lịch sự, “Có Vô Nhất Tiên Tôn trợ lực, trận chiến này nhất định nhiều thêm một phần thắng.”
“Tiên tôn, tài nguyên các tiên môn đóng góp đã chở đến, thuộc hạ đã kiểm tra xong, mời chủ nhân kiểm lại!” Một tu giả đi vào, hướng Vũ Sùng Hải báo cáo tình hình.
Sau khi Vũ Sùng Hải ra ngoài, Vũ Sùng Châu liền nhìn chằm chằm Vi Sinh Huyền Dương, chợt bật cười.
“Nghe danh dưới tòa Ngọc Thanh Tiên Đế có một cao đồ đã lâu, dung mạo vô song, thanh cao trác tuyệt.
Hôm nay được diện kiến, quả thật là như thần tiên hạ phàm.”
Vi Sinh Huyền Dương không buồn để ý, lặng lẽ ngồi tĩnh tọa khôi phục tiên lực.
“Theo lời đồn, Vô Nhất Tiên Tôn không thích nhiều lời dư thừa, lại càng không hay giải thích chuyện gì.
Hôm nay ca ca chẳng bao giờ cười của ta lại có thể khiến tiên tôn phá giới.” Vũ Sùng Châu cười khẽ, chuyển tới bên người Vi Sinh Huyền Dương, khom người hành lễ, “Huynh đệ chúng ta nếu có chỗ nào mạo phạm, cũng là do tình thế nguy cấp, mong tiên tôn lượng thứ.”
Vi Sinh Huyền Dương nhắm mắt tĩnh tọa, không nói một lời.
Bên ngoài lều chợt truyền đến thanh âm huyên náo, mặt đất rung chuyển, một tu giả xông vào, trên mặt vẫn còn vết máu, báo cáo tình huống cấp bách, “Không xong, trong tài nguyên không biết vì sao xuất hiện số lượng lớn Linh Châu Tử bị phá hủy, linh khí tiết ra ngoài khiến một Dạ Mị tái sinh, đả thương Sùng Hải Tiên Tôn!”
…
“Sư tôn?” Lãnh Văn Uyên quơ tay trước mắt Lâm Dung Vi, mặt đầy thành thật, “Sư tôn xuất thần, đang nhớ lại Bất Dạ Chiến sao?”
Lâm Dung Vi khẽ gật đầu, chợt thấy không còn cuồng phong nữa, nhìn xung quanh mới nhận ra cả hai đã vào một huyệt động.
“Bản đồ chưởng quỹ cho quá sơ sài, một điểm có thể bao gồm quanh đây cả mấy dặm.
Gió bên ngoài đang lớn, chúng ta tạm thời nghỉ ngơi chốc lát.” Lãnh Văn Uyên sờ lên mặt mình, hít một hơi khí lạnh.
“Bị trầy da sao?” Lâm Dung Vi cẩn thận xem thử, rõ ràng da mặt hắn rất tốt, ngay cả lỗ chân lông cũng không có.
“Sư tôn đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ ngại lắm.” Lãnh Văn Uyên cười cười, kéo y ôm vào trong ngực, “Chờ sư tôn khỏe lại, muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.
Nếu ta dám từ chối, liền mặc cho sư tôn phạt.”
Trên dưới cả người ngươi, có chỗ nào bản tôn chưa sờ qua nhìn qua? Lâm Dung Vi nghẹn họng.
“Sư tôn, gần đây cơ thể đệ tử thay đổi rất nhiều đó.” Lúc này Lãnh Văn Uyên vén vạt áo lên, lộ ra phần bụng.
“Sư tôn nhìn xem, trên người ta đã khôi phục hoàn toàn, không nhìn thấy một chút dấu vết nào hết.”
Lâm Dung Vi ban đầu không hiểu chuyện gì, chợt nghĩ đến sau đêm đó, trên người hắn có rất nhiều vết tích, bây giờ đúng thật là đã lành lặn như thường.
“Đệ tử rất mong được sư tôn tạo thêm ít vết tích nữa…” Hắn chớp chớp mắt, nghiêng người thì thầm vào tai y.
Lâm Dung Vi vô thức tránh ra, Lãnh Văn Uyên ngạc nhiên một chút, bắt đầu luống cuống, “Lần trước ta làm gì sai sao?”
Y đang suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào, bỗng nhiên từ sâu trong hang động có tiếng bước chân tới.
Lãnh Văn Uyên lập tức cảnh giác đứng lên, ngăn ở trước người Lâm Dung Vi.
Âm thanh đạp đá dưới chân “loạt xoạt” càng lúc càng gần, hai người đợi một lúc lâu, chỉ thấy một dã nhân đầu bù tóc rối, mặt mũi bám bẩn từ sâu trong hang động đi ra, trên người chỉ có một mảnh vải thô quấn ngang hông.
“Ngươi… Ngươi… Người nào!” Vũ Sùng Châu khó khăn mở miệng, giọng khàn khàn khó nghe, âm điệu càng giống như loài thú.
Lãnh Văn Uyên che chở trước Lâm Dung Vi, hướng dã nhân thi lễ, “Tại hạ Lãnh Văn Uyên, là tu sĩ Tiên Vực.”
“Tiên- Tiên Vực… tu… sĩ…” Hắn gian nan lặp lại, Lãnh Văn Uyên nghe đã hiểu ý.
“Người tại hạ yêu, khi tu hành xảy ra vấn đề, cần phải có một loại linh dược trong Dạ Vực.” Lãnh Văn Uyên nói chuyện nửa thật nửa giả, thêm cả thần sắc đúng lúc gặp khó khăn lại khiến đối phương dễ tin hơn.
Dã nhân bán tín bán nghi nhìn hai người, suy nghĩ một lúc, lại nghiêng người tránh đường, “Các… Các ngươi theo… ta!”
Lâm Dung Vi và Lãnh Văn Uyên đánh mắt nhìn nhau, trong lòng có suy nghĩ riêng nhưng vẫn đi theo vào sâu trong hang động, qua bảy tám cái ngã rẽ mới đến hang đá.
Bên trong bàn đá ghế đá giường đá đều có đủ, ở trong góc còn có một cái nồi đá, bên cạnh chất củi.
“Ngươi… Các ngươi…ngồi, cùng… nói chuyện!” Dã nhân nói chuyện không còn mạch lạc, có lẽ ở lâu trong hang động không giao tiếp với ai nên đã quên cách nói như thế nào.
“Tiền bối.” Lãnh Văn Uyên và Lâm Dung Vi tự nhiên ngồi một bên, hướng dã nhân chắp tay hỏi chuyện, “Tiền bối không giống người ở Dạ Vực, sao lại rơi vào tình cảnh như này?”
Thấy Lãnh Văn Uyên hành lễ, ánh mắt Vũ Sùng Châu sáng hẳn lên, lập tức chắp tay theo.
Nhưng hắn lại không trả lời câu hỏi của Lãnh Văn Uyên, chỉ lẩm bẩm lặp lại mấy lời của đối phương.
Lãnh Văn Uyên hỏi lại, Vũ Sùng Châu đều không đáp, trong miệng như đang lặp lại từ ngữ.
Hồi lâu không có tiến triển, Lãnh Văn Uyên bỗng nhiên nhìn về phía Lâm Dung Vi, nắm lấy hai tay y, “Mị nhi cảm thấy lạnh sao? Phu quân đốt lửa lên được không?”
Lâm Dung Vi không biết trong hồ lô của hắn có thuốc gì*, chỉ gật đầu phối hợp cùng.
(*Ý chỉ không biết đối phương đang tính toán gì.)
Lãnh Văn Uyên đứng dậy, lại chắp tay với Vũ Sùng Châu, “Tiền bối, nương tử tại hạ vốn có bệnh trong người, nơi đây lạnh như vậy, tại hạ có thể xin chút củi dùng sưởi ấm được không?”
Vũ Sùng Châu lặp lại mấy lời của Lãnh Văn Uyên, sau khi phản ứng được mới gật đầu một cái.
Trong Dạ Vực không được dùng tiên lực vì có thể sẽ khiến Dạ Mị phát hiện ra.
Lãnh Văn Uyên mặt đầy cảm kích nhận lấy gỗ, từ bên hông tháo xuống đoạn đao đã sớm chuẩn bị xong, bắt đầu bửa củi.
Thấy Lãnh Văn Uyên dùng Bách Thắng chẻ củi, Lâm Dung Vi hiểu ra, khi nhìn lại Vũ Sùng Châu đã thấy hắn đang sững sờ, ánh mắt trừng lớn đến ngây dại.
“Ngươi, ngươi…” Vũ Sùng Châu vô cùng kích động tiến tới bắt lấy ống tay áo Lãnh Văn Uyên.
Lãnh Văn Uyên cười đẩy người nọ ra, “Tiền bối, ta châm lửa trước đã, nương tử ta muốn đông lại rồi.”
Lãnh Văn Uyên ngay trước mắt Vũ Sùng Châu giơ đao chém xuống “két két”, sau khi chẻ củi xong lại ném Bách Thắng qua một bên, cầm lấy đá đánh lửa đập vào nhau.
Vũ Sùng Châu ngay tức thì nâng lên Bách Thắng, cả người run rẩy.
“Ca, ca…”
Lâm Dung Vi cười thầm, nhìn về phía Lãnh Văn Uyên tán thưởng.
Quả thật không tệ!
Hắn vẫn chuyên chú lấy ít cỏ khô dẫn lửa, sau khi thấy lửa nổi lên mới lấy lại Bách Thắng từ tay Vũ Sùng Châu.
“Tiền bối, nếu ngài cần dao bửa củi, để vãn bối mài lại cho ngài.
Đoạn đao này là ta nhặt được, nhìn không hợp mắt lắm.”
Vũ Sùng Châu siết chặt Bách Thắng, run rẩy vuốt ve thân đao, lệ rơi đầy mặt.
Nước mắt chảy qua đống râu ria xồm xoàm nhỏ lên vật xưa.
Nửa đoạn Bách Thắng liền lóe ra ánh sáng xanh biếc, thân đao hiện ra cảnh tượng rời rạc.
Chính là cảnh Lâm Dung Vi và Lãnh Văn Uyên đã thấy lúc trước, cảnh tượng trước khi Vũ Sùng Hải chết.
Vi Sinh Huyền Dương cả người như tắm máu, lạnh lùng vô tình, một kiếm mạnh mẽ đâm vào ngực người đối diện.
“Không…” Thanh âm Vũ Sùng Hải trước khi chết vang vọng trong huyệt động, “Ta cầm đao sợ gì cái chết… Làm sao ta có thể chết ở đây!!!”