Nói đến đây Lâm Nha Khiết thật sự không kìm được, ôm chật Tiểu An, cô không dám khóc to hơn thế vì hiện tại đứa con của cô đang nhìn cô không rời, cô bé còn nhỏ nhưng từ khi sinh ra đã chịu thiệt thòi.
- Trần Đình Hạo, Tiểu An là con ruột của anh, anh là người duy nhất có thể cứu nó.
Lâm Nha Khiết nhìn Trần Đình Hạo tha thiết hắn giúp Tiểu An, nhưng khi nghe xong hết mọi chuyện Trần Đình Hạo trở nên lạnh nhạt, hắn vẫn nhìn Tiểu An, cô bé nhỏ bé thiếu dinh dưỡng do bệnh tật.
- Tôi chưa từng nói sẽ cứu Con bé.
Lời nói lạnh như lưỡi dao đâm thẳng vào tim của Lâm Nha Khiết, đến cả cô cũng phải mở tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hắn lạnh lùng đến đáng sợ.
- Nhưng nó là con của anh.
Lâm Nha Khiết không tin được rằng người đàn ông mà cô ở chung năm đó thực sự không còn, một chút quen thuộc cũng không còn.
- Vậy sao ngay từ đầu cô không rời khỏi tôi, ngay từ đầu đừng cố chấp rời đi.
Lâm Nha Khiết tôi không có nghĩa vụ phải cứu lấy con bé, tôi hôm nay muốn đến đây chính vì hoàn thành bổn phận của mình mà thôi, một người giám hộ không hơn không kém.
Từng lời nói của Trần Đình Hạo, từng lời nói một cô không để sót câu nào, hắn nói hắn sẽ không giúp cô, vậy giờ cô biết phải làm thế nào, cô phải làm gì mới có thể làm hắn tình nguyện giúp con bé.
- Trần Đình Hạo, coi như tôi xin anh, xin anh đó giúp con bé có được không, Tiểu An đã trải qua căn bệnh này cũng đã ba năm rồi, con bé thật sự không thể chịu nổi.
Nhìn con bé hiện tại hắn cũng nhận ra, cơ thể cũng có thoang thoảng mùi thuốc hoá trị quanh đây, nhưng hắn không phải không muốn cứu con của hắn, hắn muốn cô trả giá khi đã bỏ rơi hắn, hắn muốn cô không thể rời khỏi hắn thêm lần nào nữa.
- Vậy vì con bé cô có thể làm được những gì, tôi muốn thấy được hết khả năng của cô.
Lời nói của hắn đang là cơ hội cuối cùng của hắn dành cho cô, hắn muốn cho cô biết ở đây hắn chính là người chủ động, cô giờ đây sễ không có con đừng mà bsnr thân có thể tự chọn như xưa nữa.
Khi này chiếc xe được dừng lại trước Dạ Lâm.
Trần Đình Hạo nhìn sang Lâm Nha Khiết, hắn muốn nhìn xem biểu hiện của cô như thế nào, từ khi hắn đưa ra cơ hội để cô có thể vì cứu con thì dường như sắc mặt trở nên nặng trĩu.
- Thiếu gia, tiểu thư đến Dạ Lâm rồi.
Tài xế xe quay xuống nhìn hai người mà có chút áp lực, cả hai người họ không nói năng gì mà đến nơi ngồi đây cũng được gần chục phút rồi, đây là muốn ai lì hơn ai sao.
- Lâm Nha Khiết, chẳng phải là không muốn về nhà sao, cô còn không xuống.
Trần Đình Hạo hắn mất kiên nhẫn nhìn cô nói lời lạnh nhạt, khi này Tiểu An trên lòng của Lâm Nha Khiết nhìn hắn ánh mắt cô bé có chút sợ hãi, hắn thật sự làm cho cô bé kiêng dè không dám nhìn lần hai mà quay đi chỗ khác kéo kéo tay áo của Lâm Nha Khiết như muốn cô bảo vệ.
- Mami… mami ôm ôm.
Trần Đình Hạo thật sự không nhìn nổi Lâm Nha Khiết nữa, hắn đặt tay lên vai của cô lay nhẹ, khi này cô mới giật mình tỉnh lại nhìn xung quanh, xe đã dừng từ lâu, nhìn xuống lòng mình, cô bé nhỏ đang nép vào tay của cô như né tránh gì đó.
- Tiểu An … có chuyện gì sao con.
Ánh mắt lo lắng của cô nhìn Tiểu An đang cố tình né tránh Trần Đình Hạo, cũng đúng thôi từ khi cô bé gặp mặt hắn đến giờ thì hắn luôn có biểu hiện lạnh lùng đáng sợ in rõ trên nặt mà, đến cả cô cũng có chút xa lạ.
Cô không nói gì nhìn hắn một ánh mắt xong xuống xe, cả hai đứng trước cổng Dạ Lâm, căn biệt thự trở nên quen thuộc đến lạ thường, đât là ngôi nhà gắn bó với cô thực sự đã nhớ nó rất nhiều, giờ thì quay trở lại chắc chắn sẽ rất khó để rời đi.
.