Thương Ly Yên mời vợ chồng Đường Ngữ Thơ cùng Phan Nghị, còn có Lam Huệ Tâm đến phòng ăn đã được Tĩnh Phi Phàm đặt trước gặp mặt.
Khi từng món ăn được bưng lên bàn thì Thương Ly Yên lại không có một chút khẩu vị.
Nhìn ba vị khách ngồi ăn uống say sưa, trong lòng cô lại bất ổn.
Rốt cuộc Tĩnh Phi Phàm ở chỗ nào? Tại sao không thấy người đâu?
Chợt, ánh sáng trong phòng chợt tắt rồi lại sáng.
“Mới vừa rồi là mất điện sao?” Lam Huệ Tâm khẽ hỏi.
Thương Ly Yên cảm thấy ngượng ngùng “Mình cũng không biết, chắc là vậy.”
Lát sau, ánh đèn tắt hoàn toàn, Thương Ly Yên cảm thấy rất băn khoăn “Thật xin lỗi, mình không biết sẽ cúp điện, mình đi kêu người tới xem một chút.”
“Không sao, đợi thêm một chút xem sao.” Phan Nghị nói.
Một phút sau, đèn lại sáng lên, mọi người lại tiếp tục ăn uống, Tĩnh Phi Phàm chậm rãi đi tới “Bởi vì tôi có chút việc nên tới trễ.”
Thương Ly Yên cảm thấy thật mất mặt, lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói “Phòng mà anh chọn thật xấu, vừa rồi mới vừa cúp điện.”
Tĩnh Phi Phàm không trả lời cô, chỉ là không ngừng tìm kiếm tất cả các túi, sau đó mặt ảo não “Nguy rồi! Không xong, anh bị rơi mất đồ rồi.”
“Thứ gì?”
“Nhẫn kết hôn để tặng cho em.”
“Anh để rơi ở đâu? Anh nghĩ lại xem.” Thương Ly Yên cũng khẩn trương theo hắn.
“Anh cũng không nhớ, Ly Yên, em tìm giúp anh đi.”
“Anh không nhớ rơi ở đâu, em biết tìm ở đâu?”
“Em tìm chỗ này một chút được không? Không chừng vừa rồi lúc anh tìm trong túi rơi ra, có thể rơi ở chỗ này.”
“Làm sao có thể? Anh chắc chắn rơi ở bên ngoài, phải đi ra ngoài tìm mới đúng.”
“Em không thể ở đây tìm giúp anh được sao? Chiếc nhẫn này đối với anh rất quan trọng, nếu không tìm được, anh không có cách nào cầu hôn em…….Chiếc nhẫn này là ba đưa cho anh, muốn anh thay người mẹ đã mất giao cho con dâu, hơn nữa chiếc nhẫn là bảo vật gia truyền……..”
“Chiếc nhẫn cưới quan trọng như vậy sao?” Cô cảm thấy mặt đen sì.
Cầu hôn là một chuyện, mất chiếc nhẫn kỷ niệm quan trọng cô cảm thấy không thể tha thứ “Được, em tìm giúp anh.”
Thương Ly Yên bắt đầu tìm kiếm xung quanh mình, phòng ăn cũng không lớn, cô tìm một vòng đều không thấy.
“Ly Yên, còn một chỗ em chưa tìm.” Tĩnh Phi Phàm chỉ vào cái ghế nơi cô ngồi.
“Làm sao có thể rơi ở chỗ này được…….?” Cô ngồi xuống, nhìn dưới gầm ghế, một chiếc nhẫn kim cương dính vào phía sau ghế của cô.
“Em tìm được rồi. Ly Yên, anh biết mà, mẹ anh cũng cho rằng em là con dâu mà mẹ chọn.”
“Này…….Này……” Cảm giác vừa tìm được thứ đánh mất còn chưa khôi phục, cô liền hiểu ra “Rõ ràng là anh làm ra vẻ huyền bí, nhất định là đã sắp đặt trước.”
“Không sai!” Tĩnh Phi Phàm thừa nhận “Ly Yên, gả cho anh.” Hắn cầm chiếc nhẫn kim cương đưa đến trước mặt cô, cầm chặt tay cô, trực tiếp đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Anh…….Anh…….” Nhìn chiến nhẫn trên tay trái, cô cảm thấy mình bị lừa, gấp đến nỗi muốn tháo nhẫn cưới ra, nhưng Tĩnh Phi Phàm ngăn cô lại.
“Anh đã làm như em yêu cầu, em nhất định phải lấy anh. Các người nói đúng hay không?”
Đường Ngữ Thi trên mặt nở nụ cười, dẫn đầu vỗ tay, Lam Huệ Tâm cũng vỗ theo, ngay lúc đầu Phan Nghị đã biết đây là âm mưu cầu hôn, chỉ khẽ nở nụ cười.
Thương Ly Yên đỏ bừng cả mặt, lúc hai bạn tốt chúc phúc, cô cảm giác mình thật hạnh phúc.
Tĩnh Phi Phàm ôm cô vào ngực, cô còn đẩy ra “Vậy sao lại cúp điện? Hại tất cả mọi người đều không thấy được.”
“Chỉ là muốn tạo thêm chút đặc biệt, làm cho em vĩnh viễn nhớ đến ngày hôm nay…….”
“Em sẽ nhớ!” Cô nở nụ cười quyến rũ, bày ra chiếc nhẫn kim cương trên tay “Cách thức cầu hôn của anh đúng là không giống ai.”
“Vì phải chờ đúng thời cơ, bụng của ta đã đói lắm rồi, mọi người cùng nhau ăn đi.”
“Mọi người cứ tự nhiên.” Thương Ly Yên cũng cảm thấy đói bụng, hào phóng ăn thức ăn ngon.
Lam Huệ Tâm nhìn một đôi Thương Ly Yên cùng Tĩnh Phi Phàm hạnh phúc, lại nhìn một chút cử chỉ ngọt ngào của Đường Ngữ Thi cùng Phan Nghị, trong lòng đầy nỗi buồn.
Chỉ còn lại một mình cô cô đơn…….
Cuộc tranh tài này, cô đã thua, hơn nữa thua rất thê thảm!
Cô không chỉ mất đi sự trong trắng, trái tim cũng bị hắn lấy đi mất.
Khi nào thì cô mới có được hạnh phúc đây?