Hàn Bối Bối quỳ trên mặt đất, bởi vì lần đầu tiên thấy Phong Thiên Dục như vậy, kỳ thực cũng đã sợ tới mức không biết nên phản ứng như thế nào, trò đùa lần này để hấp dẫn sự chú ý của hắn hình như có chút hơi quá rồi.
“Nhanh lên!”
“. . . . . Dạ, dạ. . . . . .”
Vương tẩu nhìn thấy Phong Thiên Dục áp suất thấp như thế ,rốt cuộc cả người nhịn không được không khí như vậy, vội vàng chạy ra ngoài! Mà Hàn Bối Bối thì vẫn quỳ như vậy, chẳng qua cô thỉnh thoảng vẫn dùng khóe mắt liếc nhìn Phong Thiên Dục!
“Tới đây!”
“. . . . . . Hả?”
“Ta kêu con tới đây!”
“Nha!”
Gọi cô đến bên cạnh hắn nhanh như vậy sao? Có phải hết tức giận rồi hay không? Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Bối Bối cũng không còn sợ như trước, trên mặt từ từ xuất hiện nụ cười, hơn nữa chuẩn bị đứng lên từ dưới đất!
Nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, thanh âm lạnh như băng kia lại nhẹ nhàng vang lên!
“Ai bảo con đứng lên? Hàn Bối Bối, cứ quỳ như vậy bò đến trước mặt ta!”
“. . . . . . Ách!”
Quỳ gối bò đến trước mặt của hắn? Lời này nghe qua làm sao cảm thấy chói tai như vậy? Tại sao?
“Như thế nào? Có phải nghe không hiểu tiếng Trung Quốc hay không? Hay là ta nói chuyện thật sự khó hiểu? Hàn Bối Bối, nếu thức thời liền bò qua đây cho ta!”
“Được. . . . . .”
Bò qua! Được rồi, không phải là bò qua sao? Không thành vấn đề! Bò liền bò, chỉ cần tạm thời có thể làm cho hắn nguôi giận là tốt rồi, nghĩ như vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn! Cũng chính bởi nghĩ như vậy, cô cũng không do dự nữa, bò thẳng về phía Phong Thiên Dục. Không vấn đề gì, dù sao thì khoảng cách cũng rất ngắn!
Qúa trình cô cúi đầu bò về phía hắn, bởi vì cô cúi đầu, cho nên không nhìn thấy, trong đôi mắt hắn có một tia đau xót, thực sự không đành lòng nhìn cô như vậy.
Bối Bối. . . . . . Bối Bối, tuy rằng như vậy có vẻ thực quá đáng, thế nhưng không còn cách nào! Bắt đầu từ hôm nay, thật sự không thể cưng chiều con nữa, nếu làm chuyện sai lầm tất nhiên phải chịu sự trừng phạt!