Người Giám Hộ Vô Lại

Lấy điện thoại di động bật những tấm ảnh lộ liễu kia lên, từ khi nhận được những tấm ảnh này, Phong Thiên Dục cố gắng không để ánh mắt mình đặt trên màn hình, bởi vì hắn rất rõ ràng, nếu như hắn nhìn, lửa giận đã được ép xuống sẽ lại lần nữa lên cao!
“. . . . . . Mọi người đều nói a, chỉ là vui đùa một chút thôi mà, chính là. . . . . . Chính là một trò đùa dai thôi!”
“Trò đùa dai. . . . . . Có trò đùa dai như vậy sao? Hàn Bối Bối, mặc dù con 15 tuổi, không phải là người trưởng thành, nhưng cũng coi như gần trưởng thành, tại sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Hả? Đùa giỡn đúng không? Có phải rất vui vẻ không? Được! Đùa giỡn. . . . . Bắt đầu từ ngày mai, con không cần đến trường nữa, ta giúp con xin nghỉ 2 ngày, con ở nhà úp mặt vào tường sám hối, sau đó đem 5000 chữ kiểm điểm nộp lại cho ta.”
Nhìn khuôn mặt đáng thương của cô, trong lòng Phong Thiên Dục âm thàm thở dài, thật không biết nên nhẫn tâm như thế nào với cô đây? Cho nên không thể làm gì khác hơn, xem như trừng phạt này cũng tra tấn cô rồi. Hơn nữa sau khi nói xong những thứ này, hắn nhìn cũng không nhìn cô một cái mà trực tiếp đi đến thư phòng.
Hiện tại hắn còn chưa bình tĩnh trở lại. Cô mang cho hắn khiếp sợ cường hãn như thế, cho nên hôm nay. . . . . . cứ như vậy đi. Hiện tại hắn phớt lờ cô, cho nên cũng không thích hợp nói cái gì, cũng chính bởi vì không biết nên nói cái gì, hắn dứt khoát để lại cho cô một bóng lưng! Mà xem ra, bóng lưng này có phần gay go.
—————————–
Bởi vì lần này Hàn Bối Bối phát hỏa náo loạn quá mức, triệt triệt để để kích thích Phong Thiên Dục, cho nên hắn không có biện pháp, chỉ có thể từ nhà trọ chuyển về nhà. Mà hắn tuyệt đối không thất hứa với cô, quả thật xin nghỉ hai ngày cho cô, để cho cô không đi được nơi nào, nơi nào cũng không được đi, chỉ ở nhà viết bản kiểm điểm mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui