Mà hắn mệt mỏi ngồi trên ghế sa lon, nghĩ tới 3 năm qua, cùng nha đầu này từng ly từng tý, không thể phủ nhận, cô từ bắt đầu sợ hãi, đến từ từ thích ứng hắn, đến bắt đầu trêu cợt hắn, không để cho hắn bớt lo lắng, cũng tỏ vẻ là một đứa nhỏ cực kỳ chân thật! Bối Bối là một đứa trẻ rất không có cảm giác an toàn!
Trước năm cô 8 tuổi, tất cả cơ hồ đều là cơn ác mộng của cô. Hơn nữa năm ấy 8 tuổi, nếu như không có hắn có lẽ cô đã chết dưới chân bác gái mình. . . . . .
Nghĩ tới những thứ này, hắn không nhịn được hơi nhắm mắt lại, đứa nhỏ này thật làm cho người ta đau lòng! Cho nên hắn như thế nào có thể quyết tâm hung dữ với cô?
3 năm qua, hắn vẫn cưng chiều cô, yêu thương cô, chính tay mình nuôi lớn cô, cẩn thận che chở. . . . . . Cho nên, Bối Bối, vết thương trong lòng kia đã khỏi chưa? Có phải hay không còn đau đây?
Bối Bối. . . . . . Thật ra thì không cần lần nào cũng dùng những trò đùa dai, không cần dùng phương thức này để thu hút sự chú ý của ta đối với con. Ta sẽ không quên con, 3 năm trước cũng đã nói rồi, sẽ không quên con . . . . . .
Phòng ngủ của Phong Thiên Dục
“Cha , cha !”
“. . . . . . Làm sao con lại vào đây?”
Khuya lắm rồi, hắn cũng đã tắm xong, đem máy tính lên giường để xem xét thị trường chứng khoán hôm nay, hơn nữa còn chuẩn bị ngủ, trễ như thế sao cô còn chưa ngủ? Thậm chí còn chạy đến phòng của hắn?
Bất quá cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là cô bây giờ ngoan ngoãn gọi hắn là cha, thật là dễ nghe! Hắn thật sự cảm thấy, đây là thanh âm hay nhất trên đời này!
“Cha, tối hôm nay Bối Bối có thể cùng ngủ với người được ko?”
“Tại sao?”
Trước kia mới vừa tới Phong gia, cô cũng rất sợ, cũng không có cảm giác an toàn, đều là hắn phụng bồi cô cùng nhau ngủ, cho nên về điểm này, hắn sẽ không cảm thấy không thích ứng. Dù sao hắn dường như đã ngủ cùng cô gần một năm, sau đó tiểu nha đầu này mới dần dần dám ngủ một mình, hơn nữa cũng giống như đã không đưa ra loại yêu cầu này với hắn nữa rồi!