Người Giám Hộ Vô Lại

Tức giận a tức giận! Hung hăng nắm cái váy đăng-ten trong tay, cô cố gắng khiến cho mình trông có vẻ bình thường.
Ngược lại Phong Thiên Dục, từ đầu tới đuôi, một câu cũng không nói, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ, bên trong ánh mắt thâm thúy kia không biết rốt cuộc chứa đựng điều gì!
Thời điểm Hàn Bối Bối liếc mắt nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn cô, làm hại cô vừa vội vàng vừa khẩn trương dời ánh mắt đi! Ai ~~ hôm nay hắn làm sao vậy? Cứ như vậy khiến cho cô cảm thấy áp bách? Hơn nữa còn không nói gì với cô? Làm hại cô cũng không biết làm nũng như thế nào! Bởi vì cô cảm thấy Phong Thiên Dục đang tạo một bức tường ngăn cách ngay bên cạnh hắn, một bức tường mà Hàn Bối Bối cô không vượt qua được.
“Ừ, rất ngoan, Bối Bối, cháu thật nghe lời, đi thôi, vào phòng thử váy cho cô cùng cha cháu xem một chút?”
Vừa nói, Diêm Thiến Hoa vừa đi đến bên người Phong Thiên Dục, trực tiếp không hề kiêng kị khoác tay hắn, sau đó ngẩng đầu cười ngọt ngào với hắn. Phong Thiên Dục cũng đồng dạng xoay đầu lại nhìn cô, hơn nữa một chút cũng không keo kiệt cười với cô ta.
Không khí giữa hai người này. . . . . . có phải có phần quá hài hòa hay không? Hàn Bối Bối có chút khiếp sợ nhìn hai người không coi ai ra gì mà diễn những tiết mục ngọt ngào, lửa giận trong lòng không ngừng tăng lên, không ngừng lên cao.
Cô gái này thực sự là tình địch của cô sao? Trái tim cô đau quá, rất đau! Dục, đừng cười với cô gái khác như vậy, đừng. . . . . .
Gắt gao nắm chặt chiếc váy, các đốt ngón tay cũng đều trở nên trắng bệch rồi, nhưng cô lại không có bất kỳ biện pháp nào!
“Bối Bối? Sao còn chưa đi?”
Sau khi Diêm Thiến Hoa thể hiện sự thân mật với Phong Thiên Dục, lại nhìn thấy Bối Bối vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt lộ ra một tia không hiểu, thông thường, những cô bé nhìn thấy quần áo mới, nhất là nhìn thấy màu hồng cùng đăng-ten, không phải đều rất hưng phấn sao?
“. . . . . . Chị. . . . . . chị, tuy chiếc váy này rất đẹp, nhưng thật xin lỗi, em cũng không muốn lừa dối chị, em không thích màu hồng, càng không thích đăng-ten. Hơn nữa em đã 15 tuổi, đã qua tuổi chơi búp bê rồi. Thời điểm em 9 tuổi, cha mua cho em một đống búp bê số lượng có hạn, hiện tại đều nằm trong nhà kho! Em không muốn làm việc xấu, làm nhà kho có thêm hai con búp bê nữa! Cho nên nếu như chị có người bạn nào nhà có trẻ con thích những thứ này thì phiền chị tặng cho nó đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui