Người Giám Hộ Vô Lại

“Ừ, như vậy cũng tốt, anh không nói em cũng không phát hiện, anh vừa nói xong, em liền cảm thấy dường như thật sự mệt mỏi!”
“Đúng vậy, dù sao mười mấy giờ bay! Vương tẩu? Đưa Diêm tiểu thư đến phòng dành cho khách, sau đó giúp cô ấy chuẩn bị nước tắm!”
“. . . . . . Vâng. . . . . thưa thiếu gia!”
Vương tẩu ở một bên sững sờ nửa ngày, rốt cuộc đã mang trái cây bưng lên, mặc dù giờ phút này có phần dư thừa!
Phong Thiên Dục dĩ nhiên cũng rất nhạy cảm cảm thấy ánh mắt Vương tẩu nhìn mình có điểm là lạ, suy tư một chút, đoán chừng bởi vì vừa rồi Vương tẩu nhìn thấy một màn hắn đánh Bối Bối, cho nên có chút không lý giải được sao?
Kỳ thực hiện tại nhận ra cái tát lúc nãy rất nặng, hắn không thể không thừa nhận, mình thật sự có chút hối hận!
Quá nặng! Thật quá nặng! Nhưng dĩ nhiên hắn cũng không thể đi nói xin lỗi được!
Vương tẩu mang Diêm Thiến Hoa đến phòng dành cho khách nghỉ ngơi, bên trong phòng khách to như thế, cũng chỉ còn lại một mình hắn, hắn buông cả người ngã lên trên ghế sa lon bằng da thật, làm cho cả thân thể đều rơi vào trên ghế, mà đồng dạng, trái tim? Trái tim cũng dần dần rơi vào một mảnh đầm lầy làm cho hắn mau nhìn không rõ.
Hàn Bối Bối. . . . . Tiểu Hàn Bối Bối của hắn! Thật làm cho hắn có chút nhức đầu, không biết nên đối mặt như thế nào, nhất là qua tối hôm nay, giữa hắn và cô cơ hồ đều rõ ràng rồi!
Hắn đã nói cho cô biết, giữa bọn họ không có khả năng!
Như vậy cô thì sao? Tiểu Bối Bối cũng có thể lý trí mà buông tay chứ?
Ai
~~Là ai đang thở dài, là ai đang gào thét, là ai đang phiền muộn? Loại phiền muộn này rất khó cởi bỏ sao?
——————————-
Sáng sớm hôm sau trên bàn ăn, có ba người ngồi!
Bàn ăn thật dài . . . . . Phong Thiên Dục ngồi ở đầu bên này, mà Hàn Bối Bối ngồi ở rất xa đối diện với hắn! Diêm Thiến Hoa lại ngồi ở vị trí bên cạnh Phong Thiên Dục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui