Nhưng kỳ thực tâm trí của hắn đã sớm không đặt trên tờ báo, không đặt trên bữa ăn sáng, ánh mắt hắn rõ ràng xuyên thấu qua tờ báo, hung hăng khóa lại trên người cô đang im lặng ăn sáng!
Cô quá yên lặng! Yên lặng làm cho hắn cảm thấy không chân thật, yên lặng làm cho hắn cảm thấy sợ hãi!
“Ha ha, anh đó, yên tâm đi, cha mẹ em mới không nỡ làm thịt anh.
Tiếp theo Diêm Thiến Hoa lại nói cái gì, hắn cũng không có quá nhiều tâm trí đi chú ý, bởi vì người ngồi đối diện với hắn đã đẩy ghế đứng dậy!
“Vương tẩu, cháu ăn no, cám ơn bác, bữa sáng hôm nay rất ngon, cháu đi học đây!”
“. . . . . . Tiểu thư, cô . . . . . Thời gian vẫn còn sớm, tôi đi chuẩn bị cho cô một chút nước đá để chườm?”
“Không cần, cháu không sao, Vương tẩu, cháu đi đây!”
Cô rời khỏi bàn ăn, đi tới kệ sách bên kia, lấy cặp sách của mình, sau khi thay xong giầy, chuẩn bị đi học!
Thời điểm đi qua bên người hắn, lắc người một cái, cô thực sự không mở miệng. . . . . .
Mà Phong Thiên Dục tuy cũng đã ngờ tới việc cô sẽ không mở miệng nói chuyện với mình, nhưng thực sự tới thời điểm như vậy, nhìn cô đi qua bên người hắn, nhìn cũng không nhìn hắn một cái, trực tiếp rời đi, lại thấy Tuấn Kiệt đi theo cô cùng ra ngoài, lần này đổi thành hắn không quen!
Đúng vậy, không quen, thật sự một chút cũng không quen!
Tất cả mọi thứ hôm nay đều không giống bình thường! Hoàn toàn không theo khuôn mẫu bình thường!
“Tuấn kiệt. . . . . . Đợi chút!”
“Thiếu gia?”
Tuấn kiệt đi theo Hàn Bối Bối đã đến cửa lớn phải dừng bước, có chút không hiểu nhìn Phong Thiên Dục!
“Hôm nay cậu nghỉ ngơi đi, tôi đưa nó đi học!”
“. . . . . Vâng, thiếu gia!”
Mệnh lệnh của ông chủ, vĩnh viễn đều là lớn nhất, vĩnh viễn đều không thể kháng cự, hơn nữa còn có thể nghỉ ngơi nửa ngày, như vậy Trương Tuấn kiệt làm sao mà không vui đây?
Mà thời điểm Diêm Thiến Hoa nghe Phong Thiên Dục nói như vậy, cả người hơi giật mình, bất quá ngay sau đó lại cúi đầu, bắt đầu ăn bữa sáng của mình!