Hôm nay. . . . . . Được rồi, chính là hôm nay, để cho cô hoàn toàn buông thả một lần được không?
Hắn không cho cô thích hắn, hắn không cho. . . . . . Nhưng cô biết bản thân cô không làm được, như vậy, nếu như vậy, để cho cô đi tìm một chút hồi ức giữa cô và hắn để tế lễ được không?
Chạy, cô liều mạng chạy, cô cố gắng chạy đua cùng gió, cô để cho nước mắt muốn chảy xuống theo gió từ từ biến mất. . . . . . Cô không khóc, không khóc!
Chạy đến thở hổn hển, chạy đến trái tim cũng mau không chịu nổi rồi, cô cũng vẫn không chịu dừng lại! Chỉ có không dừng lại, mới không có quá nhiều tâm tư nghĩ đến hắn, mới không có quá nhiều tâm tư để cảm thấy đau!
Rốt cuộc trong nháy mắt toàn bộ thể lực cạn kiệt, cả người cô té ngã xuống đất!
Kỳ thực cô có thể tránh cú ngã này, nhưng trong một thoáng cô ý thức được mình sắp ngã xuống mặt đất, cô lại lựa chọn phương thức chấp nhận, từ từ nhắm mắt lại, lựa chọn hưởng thụ một ít đau đớn!
Một khắc ngã xuống, đau đớn quả thật lũ lượt kéo tới, cô té ngã xuống đất, người đi đường tới tới lui lui nhiều nhất chính là ghé mắt một cái mà thôi, rất nhanh đi lướt qua cô, không có một người dừng lại!
Không liên quan! Đúng vậy, bởi vì cô không liên quan với bọn họ! Kỳ thật giữa cô cùng Phong Thiên Dục có quan hệ gì đâu? A. . . . . .
Dứt khoát cứ như vậy nằm trên mặt đất nằm một hồi, sau khi chờ cảm giác đau đớn từ từ chết lặng, cô mới vươn tay nhìn đồng hồ! Hắn là đến lúc điểm danh trong lớp . . . . . . Hôm nay cô coi như trốn học rồi!
Ha ha, trốn học rồi. Muốn gọi điện thoại cho Tô Hiểu Hiểu để Hiểu Hiểu xin nghỉ giúp cô, cuối cùng cũng bởi trên người không có điện thoại di động, cô cũng lười không gọi nữa!
Đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất dính vào trên người, nhìn đầu gối chảy máu, cô lựa chọn không nhìn, sau khi tìm được xe điện ngầm mình muốn ngồi, cô trực tiếp không chút do dự đi về hướng trạm xe điện ngầm!
Đám người tới tới lui lui, bận rộn, qua lại như thoi đưa, không bởi vì có thêm cô mà có bất kỳ thay đổi nào, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc của mình mà thôi!