Diêm Thiến Hoa chép miệng, làm ra bộ có vẻ rất tức giận, hiển nhiên có chút không thể tiếp nhận Phong Thiên Dục nói như vậy, dù sao cô trở lại, không phải một chút mục đích cũng không có! Mà nếu như mục đích của cô, chỉ bởi vì lời của cha mẹ . . . . . . Như vậy coi như không có bất kỳ ý nghĩa gì!
“Ha ha ha, được rồi, được rồi, mỹ nữ cau mày sẽ rất khó coi, Thiến Hoa, đi thôi, xem xem em còn có gì muốn mua, một lần mua đủ tốt hơn!”
“Nha, được!”
Cô nhìn hắn, rõ ràng là đang cười, nhưng lại cũng rất rõ ràng, nụ cười kia của Phong Thiên Dục căn bản cũng không đạt tới đáy mắt, là vì sao? Rốt cuộc là vì sao? Hắn không vui! Từ trong ánh mắt của hắn, rõ ràng có thể thấy được, hắn không vui!
Thôi, thôi, dù sao cùng Phong Thiên Dục tách ra thời gian dài như vậy rồi, không thể nào chuyện gì một chút cũng không thay đổi. Hiện tại cho dù cô đoán không ra ý nghĩ của hắn cũng là bình thường, sau này sẽ hiểu, sẽ đoán được thôi!
Lôi kéo hắn tiếp tục đi về phía một dãy cửa hàng, cô muốn mua thật nhiều, đương nhiên là có gì đó. . . . . . Cô còn phải tin tưởng ánh mắt của hắn mới được!
“Phong, tới nơi này!”
“Ách. . . . . . Thiến Hoa, nơi này. . . . . . Thôi, vẫn là quên đi, anh cảm thấy anh ở ngoài cửa chờ em là tốt rồi!”
“Không sao, sợ cái gì nha, anh thấy không, bên kia cũng có đàn ông cùng nhau tiến vào!”
Phong Thiên Dục đứng trước cửa hàng bán đồ lót ngẩn người, da đầu quả thực có một chút khống chế không được run lên, Thượng Đế a, không lầm chứ? Như vậy thật sự có điểm quá khảo nghiệm trái tim con người!
Mua áo lót sao? Loại chuyện như vậy hẳn là không cần hắn phụng bồi chứ? Nhìn thế nào cũng thấy quái dị, một người đàn ông. . . . . .
“Thôi, Thiến Hoa, anh ở bên ngoài chờ em là tốt rồi!”
“. . . . . . Phong!”
Diêm Thiến Hoa rõ ràng rất muốn làm nũng, rõ ràng muốn làm cho hắn hoàn toàn quỳ gối trước cô, nhưng khi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy đôi mắt vốn không có độ ấm của hắn càng thêm có vẻ lạnh, cô đành ngậm miệng lại, sau đó một mình đi vào trong cửa hàng bán đồ lót, mặc dù như vậy, cứ ba bước liền quay đầu lại!