Mà trong nháy mắt hắn rời đi, bên trong cửa hàng đồ trang sức đột nhiên đi ra một người, nhìn qua không lớn, khoảng hai mươi mấy tuổi, hơn nữa rất có khí chất, rất phong cách, xem như là mỹ nữ, hơn nữa trong lòng bàn tay của cô, còn nắm một quả cầu thủy tinh!
“Cô chủ!”
Sau khi nhân viên bán hàng thấy cô đi ra, vội vàng cung kính chào hỏi!
“Ừ, người kia đi rồi?”
“Đúng vậy, đi rồi, cô chủ, cái kẹp tóc thủy tinh này là đồ vật mà cô thích nhất, cứ tùy tiện bán đi như thế sao. . . . . .”
“Ừ, đúng vậy, bán đi, tôi có thể tìm được người kéo dài câu chuyện về chiếc kẹp tóc bươm bướm, đương nhiên muốn bán, ha ha, Tiểu Tư, tin tưởng tôi, tôi không nhìn lầm đâu, chiếc kẹp tóc bươm bướm này, về sau nhất định sẽ có một chủ nhân rất hạnh phúc!”
Thời điểm cô chủ trẻ tuổi nói những lời này, nụ cười trên mặt rõ ràng có mấy phần thâm sâu khó lường, đồng thời, trong lòng nhịn không được cũng đau vài phần!
Có ích lợi gì? Rốt cuộc có ích lợi gì? Cô có thể có chút thông linh, cô có thể thấy được trái tim một người, cô có thể dựa vào quả cầu thủy tinh trong tay để đoán trước một chút tương lai, như vậy. . . . . . Như vậy vì sao lại không đoán trước được tương lai của mình, không đoán trước được hạnh phúc của mình, thậm chí nhìn người mình yêu, cứ như vậy. . . . . . Cứ như vậy. . . . . .
Chết tiệt, lại nhớ rồi, cô lại nhớ đến đoạn chuyện kia rồi. . . . . . Thần! Thần. . . . . Nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. . . . . . chiếc kẹp tóc bươm bướm đó, là anh tự mình làm ra, anh còn nhớ rõ sao? Hay là anh đã quên? Hẳn là anh đã sớm quên.
Thần. . . . . . Anh thực tàn nhẫn, anh thật sự rất tàn nhẫn! Chiếc kẹp tóc bươm bướm này, kỳ thực không phải đồ giành cho em, a, em lại lấy trộm . . . . . . cho rằng em có thể phá hư hạnh phúc của các người, nhưng khi đó chúng ta còn nhỏ như vậy, anh mới mười mấy tuổi nhưng đối với chuyện tình cảm cứ như vậy kiên trinh không đổi, kiên định như bàn thạch, như vậy. . . . . . hiện tại các người nhất định rất hạnh phúc rồi?
Thần . . . . . Đã 18 năm!