“Phong, chiếc cà vạt này rất hợp với anh! Rất đẹp trai!”
“. . . . . . Ha ha, phải không? Nếu đẹp mắt liền mua, anh đi trả tiền, mua xong chúng ta lập tức về nhà thôi, rất nhiều đồ, cũng không biết đi về như thế nào đây.”
“Không cần, không cần, đây là đồ em mua cho anh, đương nhiên là để em đi trả tiền!”
Cô không đồng ý lôi kéo cà vạt trên cổ hắn, cả người trưng ra bộ dạng của một cô gái nhỏ đang làm nũng.
“. . . . . . Được, được, em trả tiền!”
Phong Thiên Dục thề! Sau này. . . . . . Sau này không bao giờ đi dạo phố cùng phụ nữ nữa, thật mệt mỏi, mệt chết đi, mệt chết đi!
“Ừ, chờ em đi tính tiền, bất quá Phong, người ta tặng anh một cái cà vạt đẹp như vây, anh tặng lại người ta một phần thưởng như thế nào đây?”
Diêm Thiến Hoa giảo hoạt dùng khóe mắt liếc nhìn đám săn ảnh ở bên ngoài, xem ra hẳn là đã đi theo lâu rồi? Bất quá những tấm ảnh này tự nhiên không đủ, giống như cho tới bây giờ, cô và hắn tay trong tay đều do cô chủ động. . . Được rồi, khó khăn như vậy, để cô tốt bụng một lần đi! Cho đám chó săn này một chút bất ngờ đi!
“Hả? Em muốn cái gì?”
“. . . . .Phong, hôn em một cái đi? Có được hay không?”
“. . . . . . Thiến Hoa!”
Phong Thiên Dục có chút khó xử nhìn cô, trong con ngươi chợt lóe lên một tia không muốn!
Mặc dù bình thường là ai đến hắn cũng không cự tuyệt, nhưng một vài người có thể đụng, một vài người không thể . . . . Cha mẹ Diêm Thiến Hoa cùng cha mẹ hắn quan hệ tốt như vậy. . . . . . Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc chạm vào cô! Cho dù trước kia, cũng tối đa nghĩ rằng sẽ cùng cô cả đời ở chung một chỗ mà thôi!
“Phong, liền hôn người ta một cái thôi, liền hôn một cái nha, hôn xong em đi tính tiền, sau đó chúng ta về nhà, có được hay không?”
“. . . . . . Sợ em rồi!”
Phong Thiên Dục nhìn cô làm nũng giống như đứa bé gái, cho nên hơi cúi người, nghĩ muốn nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên má cô là được!