Còn có, cha, người cảm thấy sao? Thân thể này, đã từ từ lớn lên, từ từ biến hoá, ta nhất định sẽ không kém những hồ ly tinh kia, ta nhất định sẽ xinh đẹp hơn bọn họ, còn phải phong tình vạn chủng hơn, cho nên cha, trước khi Bối Bối trưởng thành, người ngàn vạn lần không thể thích người khác, ngàn vạn lần không thể cùng người khác kết hôn, người phải chờ Bối Bối, chờ Bối Bối lớn lên, được không?
Ban đêm, bóng đêm càng thêm thần bí!
Phong Thiên Dục tựa hồ đã ngủ, mà Bối Bối dựa vào trong ngực hắn lại đột nhiên mở mắt!
Cha, phải nhớ thật kỹ, cho dù người đang ngủ, cũng phải nhớ thật kỹ, Bối Bối sẽ lớn lên nhanh thôi, Bối Bối phải làm. . . . . .người phụ nữ đứng bên cạnh người! Một ngày nào đó, Bối Bối sẽ không gọi người là cha nữa!
Cửa hàng áo lót.
“Vương tẩu, tại sao lại dẫn cháu đến nơi này?”
Bởi vì trường học tổ chức cho các bạn đi dã ngoại rồi, cho nên hôm nay không phải là chủ nhật, cô cũng không cần đi học, tiêu sái tự do đi dạo ở bên ngoài!
Mà sáng hôm nay, lúc cô tỉnh dậy thì Phong Thiên Dục đã sớm rời đi, không có ở trên giường nữa rồi!
Mặc dù trong lòng cô vô cùng tiếc nuối, nhưng bởi vì bọn họ đã cùng nhau đắp chung một cái chăn, bởi vì giường là của hắn, bởi vì tất cả trong phòng là của hắn cho nên, toàn bộ nơi này đều là mùi vị của hắn!
Nghĩ tới những thứ này, cô không nhịn được thỏa mãn nở nụ cười, cuối cùng lại ôm cái chăn có mùi vị của hắn ngủ say sưa một lát nữa mới rời giường!
Lúc cô thức dậy, hắn cũng đã không có ở nhà. Nghe Vương tẩu nói hắn đến trường học, dù sao hắn cũng là sinh viên đại học, cho dù việc học có nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn phải đến trường đầy đủ. . . . . . Cho nên được rồi, cô thông cảm cho hắn, cô không khó chịu chút nào! Cô chịu được, cô sẽ không vì sáng sớm không thấy hắn mà buồn bực!
“Tiểu thư, xem một chút, cô có thích kiểu này hay không?”
Bởi vì Hàn Bối Bối vừa mới dậy thì, cho nên Vương tẩu trực tiếp mang cô tới cửa hàng bán áo lót, trẻ con mặc loại áo này là được rồi!