Sau khi ra khỏi Đào Hoa Am, từ lối ra rời đi, nhìn đồng hồ, cũng đã sắp 5h, ừ. . . . . . Nên đi về thôi, đừng để cho hắn phát hiện mới được, nếu không sẽ lo lắng! Nói không chừng sẽ lại phạt cô viết kiểm điểm.
Nghĩ tới bản kiểm điểm lần trước, trên mặt lại xuất hiện nụ cười khổ, lại nhìn một chút tuyến đường của xe bus mới phát hiện ra còn phải đi về phía trước một đoạn đường ngắn mới có thể có xe bus, cho nên không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là lại đi về phía trước!
Trời. . . . . . cảm giác có chút tối! Đi từng bước một, chẳng biết tại sao bước chân lại càng ngày càng chậm, đầu tựa hồ càng ngày càng nặng, tâm cũng càng ngày càng loạn, làm sao vậy? Là bởi vì từ buổi sáng cho tới giờ vẫn chưa ăn cái gì sao?
Nặng nề. . . . . . cảm giác tối quá. . . . . . Thật sự bởi vì không có ăn cái gì sao? Hay là bởi vì hôm nay thương tâm quá độ? Dẫn đến không có tinh thần?
A, không biết, cái gì cũng không biết, chẳng qua khi cô đi đến vạch kẻ dành cho người đi bộ, thời điểm chuẩn bị qua đường, đột nhiên cả người ngã xuống đất. . . . .
Tối rồi, cô mệt nhọc. . . . . . Đúng không? Hẳn là mệt nhọc, buồn ngủ quá, buồn ngủ quá, bụng cũng đau quá. . . . . . Muốn ngủ rồi, cô muốn ngủ như vậy một hồi, muốn ngủ bên trong một giấc mộng tạm thời không có hắn, có thể chứ?
Cô té xỉu ở trên đường, nguyện vọng cuối cùng trước khi nhắm mắt lại chính là hi vọng trong đầu của mình có thể tạm thời không có hắn. . . . . . Đúng vậy, chính là đơn giản như vậy!
Bởi vì cô té xỉu, cho dù là đèn đỏ rồi, nhưng cũng không có chiếc xe nào dám tiến về phía trước, người không có lương tâm, không muốn gây chuyện thị phi, đương nhiên vẫn là không muốn người khác đi nhờ xe của mình, muốn đợi cảnh sát giao thông tới xử lý rồi tiếp tục đi là tốt nhất.
Mà một vài người vẫn là không có lương tâm, nhưng vẫn muốn xem náo nhiệt, mặc dù xuống xe, nhưng cũng chỉ vây xem mà thôi. . . . . . Bên trong đám người, có người không ngừng đề nghị đưa cô vào bệnh viện, nhưng cũng chỉ có người nói mà thôi, vẫn không có một người ra tay giúp đỡ!