Không sao! Ghế da có thể đem đi rửa sạch, nếu không được thì có thể đổi cái khác, nhưng hiện tại Hàn Bối Bối . . . . . . Hiện tại nhất định phải lập tức đi bệnh viện!
————————–
“. . . . . . Rốt cuộc sao lại thế này? Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Không để ý Diêm Thiến Hoa ngồi ở trên ghế sa lon, Vương tẩu ở một bên đã sợ đến có chút run run, càng không để ý tới Trương Tuấn Kiệt bởi vì không đón được người bị dọa đến sắc mặt có chút xanh, Phong Thiên Dục trực tiếp gào thét trong phòng khách!
Điên rồi! Đúng là điên rồi! Hàn Bối Bối cô không thể để cho hắn bớt lo một chút sao?
“Thiếu gia. . . . . . Thiếu gia, không có cách nào, bởi vì không đón được tiểu thư, cho nên tôi cũng đi tìm chủ nhiệm lớp của tiểu thư hỏi, hôm nay tiểu thư căn bản không đi học!”
“Không thể nào! Buổi sáng là tôi đưa nó đến trường học, hơn nữa tôi cũng nhìn thấy nó vào cổng trường . . . . . .”
Phong Thiên Dục phiền não đi qua đi lại, đột nhiên cả người dừng bước lại, sau đó vuốt cằm của mình. . . . . . Đúng vậy, là nhìn thấy cô vào cổng trường, thậm chí hiện tại hắn cũng không xác định cô có thật sự đi vào hay không! Đáng chết!
“Thiếu gia, vậy. . . . . .”
“Không sao! Hôm nay tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, nên ăn cơm thì ăn cơm, cũng không cần đi tìm nó!”
Là vì không biết nên làm sao đối mặt với hắn? Cho nên khó chịu náo loạn sao? A, hắn cũng không cảm thấy Hàn Bối Bối cô da mỏng như vậy, cho nên nhất định không phải bởi vì không biết nên làm sao đối mặt với hắn mà một ngày không đi học, đến bây giờ vẫn chưa về nhà!
Như vậy hẳn là. . . . . . Hẳn là đang đánh cuộc đi? Đánh cuộc xem có phải vì cô chưa về nhà mà hắn sẽ đi tìm cô trở lại? Mà tức giận nổi trận lôi đình? A, cô còn muốn khảo nghiệm hắn có phải sẽ bị cô ảnh hưởng hay không ?
Bối Bối. . . . . . Bối Bối, không thế không thừa nhận, con thật rất hẹp hòi, nhưng thật xin lỗi, so với ta, cuối cùng con vẫn chỉ là một đứa trẻ, so chỉ số thông minh, ta không cảm thấy con là đối thủ của ta!