“Câm miệng cho tôi, không phải tôi đã nói? Hắn không phải là cha tôi sao?”
“. . . . . . Không phải là cha em. . . . . . em cãi nhau với hắn sao? Lần trước còn nghe em gọi hắn là cha, cái này anh sẽ không lầm!”
“A. . . . . . Ai cần anh lo? Nói không phải là cha thì không phải là cha!”
“. . . . . . Thật là kỳ quái!”
“Mắt anh mù sao? Anh thấy bộ dạng tôi có chỗ nào giống hắn? Hắn lại trẻ tuổi như thế, mới 25 tuổi mà thôi, từ đâu có một đứa con gái lớn như tôi?”
Cô chán ghét! Rất chán ghét người khác xem bọn họ thành một đôi cha con, mặc dù rất rõ ràng, ảo giác này là cô cho Dạ Huyền Phỉ, dù sao ban đầu là cô giới thiệu quan hệ giữa cô và hắn như vậy. . . . . . Nhưng hiện tại hắn không có ở đây, cô không cần. . . . . . Không cần người khác cho rằng như vậy!
“Thôi, quên đi, thật có chút không chịu nổi các người, tôi mới không muốn quản quan hệ của các người là thế nào, tôi cũng không muốn biết, giữa em và hắn, rốt cuộc có loại mờ ám gì, tóm lại hôm nay ở trên đường gặp phải em xem như tôi xui xẻo, tôi đưa em đến bệnh viện, như vậy tôi cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, đừng hy vọng tôi sẽ lưu lại đây với em, tôi đi!”
“Đi đi, đi đi, đều đi đi, cho tới bây giờ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ ở đây cùng tôi, tôi cũng không cần anh bên cạnh tôi, đi đi! Đi đi, các người đều đi hết đi!”
Đều đi đi. . . . . . Hàn Bối Bối cô mệnh hèn, vận mạng của cô, cũng sớm đã định trước rồi, nhiều nhất cũng như thế thôi không phải sao? Bảy năm gặp được Phong Thiên Dục, là quãng thời gian hạnh phúc nhất, mà hạnh phúc là ngắn ngủi, cho nên may mắn của cô cũng chấm dứt, cho nên nghĩa là cô lại phải giống như trước đây đi?
Không có ai, bên cạnh Hàn Bối Bối cô, cho tới bây giờ vốn không có ai, không có ai quan tâm, không có ai cần!
Cô ngồi trên giường bệnh, dần dần cuộn mình lại, dùng hai tay ôm thật chặt lấy mình! Một ít tóc xõa xuống, cũng hoàn toàn che đi khuôn mặt cô, làm cho người ta không thấy được cảm xúc trên mặt cô giờ phút này.
Dạ Huyền Phỉ vốn muốn cứ như vậy lập tức rời đi, nhưng khi nghe được những lời nói của cô, chú ý tới giọng cô nói chuyện lại quay đầu nhìn nhìn Hàn Bối Bối đang che giấu chính mình, không hiểu sao trong lòng dâng lên một tia không nỡ!