. . . . . . Cô làm sao vậy? Hàn Bối Bối. . . . . . Hàn Bối Bối rốt cuộc làm sao vậy? Bắt đầu từ khi quen biết cô, cô rõ ràng thoải mái như vậy, thoải mái đến làm cho hắn cảm thấy cô là người có vấn đề, hiện tại toàn thân lại để lộ ra vẻ cô đơn. . . . . . Cơ hồ cũng mau nhấn chìm cô, là chuyện gì xảy ra?
“. . . . . . Hàn Bối Bối?”
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, hắn vỗ vỗ bả vai của cô! Tràn đầy đau lòng! Một đứa nhỏ 15 tuổi, cư nhiên lại có thần sắc như vậy? Thật làm cho người ta cảm giác không thể tưởng tượng nổi! Cũng có chút khiếp sợ!
“Cút đi, cút! Không phải muốn đi sao? Còn ở lại chỗ này làm gì? Muốn chê cười tôi?”
“Tôi không có ý đó! Rốt cuộc em làm sao vậy? Em. . . . . . có phải em có chuyện gì vẫn giấu ở trong lòng hay không, nếu như có thể thì hãy nói cho tôi nghe một chút, sau khi nói ra trong lòng sẽ dễ chịu hơn!”
“. . . . . . Không cần, tôi không cần. . . . . . Các người đều không cần tôi, cũng không muốn tôi. . . . . . Ta không cần các ngươi, không cần. . . . . .”
“Ách. . . . . .”
Cô khóc? Giọng mũi rất rõ ràng!
Lông mày đẹp của Dạ Huyền Phỉ cau lại, cuối cùng hắn nhẹ nhàng đem cô đang vùi đầu khóc ôm vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, an ủi cô!
“Được rồi, được rồi, cô bé ngốc! Không khóc, không khóc, ai lại không muốn em? Sẽ không ai không muốn em, em đáng yêu như vậy, em hài hước như vậy, người nào sẽ nỡ không muốn em? Không khóc, không khóc nữa!”
Đổ mồ hôi ~~ hắn đang làm cái gì? Sau khi ý thức được mình vậy mà đang dỗ một tiểu nữ sinh 15 tuổi, ít nhiều da đầu hắn cũng có chút tê dại, bất quá không có biện pháp, ha ha, nếu đã làm, như vậy liền làm đến cùng đi!
“Ô ô ô, bại hoại. . . . . . Đều là bại hoại. . . . . .”
Vốn cho rằng mình có thể đem hắn hảo hảo cất giấu ở trong lòng, nhưng tại sao. . . . . . Tại sao sau khi đến qua nhiều nơi như vậy lại càng nhớ hơn. . . . . . Rõ ràng buổi sáng hai người còn gặp mặt, nhưng bây giờ không thấy được hắn trái tim lại đau đớn?