Dục! Dục! Không phải là mê luyến! Không phải! Là thật! Là thật tâm! Tại sao người thấy không được? Tại sao người phải tàn nhẫn đẩy ra ta như vậy?
“. . . . . . Được, được, là tôi bại hoại, là tôi khi dễ Hàn Bối Bối, không khóc, không khóc!”
Oan uổng a, hắn là người tốt, hắn thật sự là người tốt! Chẳng qua hiện tại đứa nhỏ này khóc lợi hại như vậy, cho nên miễn cưỡng một chút. . . . . . Thừa nhận mình là bại hoại cũng được, dù sao cũng sẽ không thiếu một miếng thịt!
“Ô ô ô. . . . . . Hắn mới không phải là cha của tôi, hắn không phải. . . . . .”
“Ách. . . . .”
Lại là vấn đề này? Dạ Huyền Phỉ có chút nghẹn họng, không biết mình nên nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô! Mặc cho cô khóc trong ngực hắn, mặc cho nước mắt của cô từ từ ướt nhẹp áo hắn. . . . . . Nha
chiếc áo sơ mi hàng hiệu của hắn . . . . . Rõ ràng hắn mặc mới lần thứ hai mà thôi. . . . . .
Phong Thiên Dục cùng Diêm Thiến Hoa chạy tới Nhân Ái, hơn nữa thời điểm hỏi ra được phòng bệnh của Hàn Bối Bối ở đâu, Phong Thiên Dục dẫn đầu trực tiếp chạy về phía trước, bởi vì Diêm Thiến Hoa mang giày cao gót, cho nên di chuyển khó tránh khỏi có phần bất tiện, nhưng lại cũng miễn cưỡng đi theo phía sau hắn!
— Tức giận! Cách cánh cửa thủy tinh phòng bệnh, khi nhìn thấy người ở đó, nhất là khi nhìn thấy nam sinh kia đang ôm Bối Bối, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, hắn rất tức giận, thậm chí cảm thấy cả người giống như sắp bốc lửa!
Tay gắt gao nắm tay nắm cửa, chậm chạp cũng không mở ra, cứ như vậy lẳng lặng nhìn! Ánh mắt kia tựa hồ không chỉ muốn trừng vỡ thủy tinh mà còn muốn trừng thủng lưng nam sinh kia!
Thời điểm Diêm Thiến Hoa chạy tới, mặc dù có chút khiếp sợ vì lửa giận phát ra từ trên người hắn, thậm chí không hiểu lửa giận của hắn từ đâu tới, cô cũng trùng hợp thấy được cảnh tượng bên trong phòng bệnh . . . . . .
Có chút khó tin, Hàn Bối Bối nhỏ như vậy, thế nhưng lại cùng nam sinh ôm ấp một chỗ, trong lòng cô cũng khiếp sợ cho rằng. . . . . . Phải chăng lửa giận của hắn cũng bởi vì một màn này?