Bác sĩ cũng không nói thêm gì nữa, nhìn nhìn bọn họ, sau đó trực tiếp cho bọn họ đơn thuốc, để bọn họ đến phòng thuốc mua thuốc!
Phong Thiên Dục nhận lấy đơn thuốc, nhíu nhíu mày, sau đó lại đi đến phòng thuốc! Kỳ thực Diêm Thiến Hoa đã không muốn đi theo rồi, nhưng lại không có biện pháp, ai bảo cô tới đây? Hiện tại nếu tránh đi thì thật khó coi!
Bọn họ đi thật xa thật xa, hai bác sĩ quản lý cũng không nhịn được khẽ cười cười!
“Ai, cậu nha, làm sao không nói rõ tình hình cho bọn họ biết?”
“Có cái gì tốt để nói? Đứa nhỏ này thật sự có điểm quái dị, trưởng thành quá nhanh, rõ ràng mới 15 tuổi lại ít nhất có tâm tính cùng thân thể của người 20 tuổi. . . . . . Chậc chậc, trẻ con bây giờ có lẽ đều trưởng thành sớm như vậy!”
“Ha ha, ai biết. . . . . .”
Sau khi có bệnh nhân đi vào thì tiếng nghị luận cũng chấm dứt. Phong Thiên Dục giúp cô mua thuốc, trả tiền, sau đó lại đi tới phòng bệnh của cô!
Khi cửa phòng bệnh lần nữa bị người mở ra, Hàn Bối Bối cơ hồ cho rằng y tá tiến vào, hoàn toàn không nghĩ tới hắn còn có thể trở lại, cho nên dứt khoát không quay đầu lại, cũng không mở mắt! Vẫn như vậy giả vờ ngủ say!
Hắn cũng không nói gì, ở bên trong tủ phòng bệnh tìm được một cái ly sạch sẽ duy nhất cùng chiếc bình đựng nước nóng, hắn lấy ra một viên thuốc thả vào ly nước!
Chất lỏng màu nâu đỏ, thoạt nhìn ít nhiều có chút làm cho người ta không thoải mái, cộng thêm mùi vị của thuốc, làm cho Phong Thiên Dục cũng nhịn không được nhíu nhíu mày! Cũng không biết Bối Bối có thể uống hay không . . . . . . Cô không thích nhất mùi vị này! Nhưng bất kể như thế nào, so với sự thống khổ của cô, nỗi khổ nhất thời này tương đối tốt hơn, sau khi uống thuốc này thì có thể đỡ đau rồi!
“Bối Bối? Ngồi dậy uống thuốc đi!”
“. . . . . . Hả?”
Hàn Bối Bối có chút nghi ngờ mở mắt, thật sự thiếu chút nữa cho rằng mình xuất hiện ảo giác, tại sao là hắn. . . . . . Tại sao có thể là hắn? Hắn vừa trở lại sao?