“. . . . . .Ách, mình biết rồi!”
Cô lười biếng đứng lên, nhìn về phía thầy giáo trên bục giảng, ánh mắt vô thần. . . . . . Nhưng lại làm cho thầy giáo có chút phòng bị nhìn cô!
Khụ khụ, người này là con gái của Phong Thiên Dục, mọi người tự nhiên cũng không dám đắc tội, dù sao không chỉ là Phong Thiên Dục, cha của Phong Thiên Dục còn là đổng sự trưởng của trường học, cho nên bất kể là Phong Thiên Dục, hay cha của Phong Thiên Dục, nhân viên nhà trường đều không muốn đắc tội!
Mà cũng vì như vậy, tiểu nha đầu ác ma kia trong trường học bất kể có làm gì sai trái…, cũng tuyệt đối không ai dám quở trách!
“Bối Bối? Em làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?”
“. . . . . . Thầy giáo? Thầy gọi em làm gì vậy?”
“Em. . . . . . Em học hành chuyên tâm một chút, nếu không lần này em không muốn thi rớt môn toán cũng không được đâu?”
Hàn Bối Bối không ngu ngốc, nhưng cô không chú tâm. Hơn nữa không phải cô học không hiểu gì, cô rất hiểu là đằng khác, thành tích môn toán của Hàn Bối Bối không tệ, nhưng hết lần này đến lần khác điểm thi đều kém, lão thầy khẳng định, Hàn Bối Bối chính là cố ý!
“Thi rớt? Lại một kì thi nữa sao?”
Kì thi! Mỗi lần chỉ cần trước kì thi, Phong Thiên Dục sẽ phụ đạo cho cô. Cô không thể đạt điểm max được, nếu không Phong Thiên Dục sẽ không phụ đạo cho cô nữa…, thật xin lỗi, cô không muốn chú tâm vào kì thi này, bởi vì Phong Thiên Dục không chú ý đến, như vậy điểm thi có kém, cô cũng tuyệt đối không coi trọng!
Hơn nữa chỉ cần thi rớt…, lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn. Mà kể từ sau khi đi mua đồ lót, một tuần rồi cô không được nhìn thấy hắn, ô ô, hắn đang ở đâu?! Rõ ràng cô không thể rời xa hắn a! Rõ ràng, cô đi dã ngoại hai ngày một đêm thôi cũng đã không chịu nổi. . . . . .
“. . . . . . em, quên đi, em ngồi xuống cho tôi, ngồi xuống!”
Thật là hết thuốc chữa, thầy giáo dạy toán sớm đã có sức miễn dịch với cô rồi. Cho nên nhìn cô như vậy, tốt nhất không nên nói cái gì, chỉ cần cố gắng không để cho mình tăng huyết áp mới là lựa chọn khôn ngoan nhất!