Hàn Bối Bối nghe được lời nói của thầy giáo, cả người lại mềm nhũn, xụi lơ ngồi xuống, nhìn qua thật sự là rất đáng thương!
Tô Hiểu Hiểu thấy Hàn Bối Bối như vậy, không nhịn được viết một tờ giấy ném tới!
“Thế nào? Bối Bối? Cái tinh thần mạnh mẽ của cậu biến mất rồi sao?”
Mỗi lần chỉ cần Phong Thiên Dục không có ở nhà, hoặc chỉ cần Hàn Bối Bối một ngày không nhìn thấy hắn, cả người cô nhất định không thoải mái. Nếu như liên tục mấy ngày không thấy, cô sẽ càng trở nên bất thường hơn, cho nên Hàn Bối Bối hiện tại đang trong thời kỳ nguy kịch rồi. Nhất định là đã mấy ngày nay cô không gặp hắn!
“. . . . . . Người ta cũng không biết hắn đi nơi nào rồi, rõ ràng hôm đó chúng ta ngủ chung trên giường, nhưng hôm sau thức dậy không nhìn thấy hắn nữa! Ô ô!”
Viết còn chưa đủ, khi viết xong, Hàn Bối Bối ở cuối câu vẽ một cái mặt khóc lớn!
“Trời ạ, cái gì? Các người ngủ cùng nhau a? Tinh thần cậu thật là mạnh mẽ, cậu nhỏ như vậy, đối với cậu. . . . . . Hắn cũng có hứng thú sao?”
Hiểu Hiểu là một cô gái rất ‘bưu hãn’, giảo hoạt cũng tuyệt đối không kém Bối Bối, hơn nữa ở phương diện này, cô còn cường hãn hơn Bối Bối nha! Sau khi tờ giấy truyền tới tay của Hàn Bối Bối, Hàn Bối Bối cảm giác con ngươi mình thiếu chút nữa rơi ra ngoài!
“Cái gì, cái gì, không phải như cậu nghĩ, sau khi mình gọi là cha hắn mới để cho mình ngủ bên cạnh hắn, hơn nữa chính là ngủ giống như lúc còn bé, cậu lại đem đầu óc đen tối của mình suy diễn linh tinh!”
. . . . . . Khụ khụ, bây giờ trẻ con xem phim thần tượng nhiều, mức độ ảnh hưởng của phim thần tượng càng ngày càng cao nha, cho nên có một số việc, không nhất định tận mắt chứng kiến vẫn có thể hiểu rõ!
“Ách ~~ mình còn tưởng rằng cậu nhanh như vậy…, bất quá Bối Bối, vậy cũng không được. Cậu còn quá nhỏ, cậu ngủ bên cạnh hắn, hắn cũng chỉ có thể coi cậu là một đứa trẻ con thôi, tuyệt đối không cách nào có thể liên tưởng cậu với một cô nàng gợi cảm!”