Khí chất hồ ly tinh là phải được bồi dưỡng từ nhỏ, mới có thể khắc vào trong xương tủy được!
“. . . . . . Tốt! Học!”
Biểu hiện một loại thấy chết không sờn, đột nhiên, Hàn Bối Bối siết quả đấm, bất chợt đấm xuống bàn đồng thời lẫn nữa đứng lên, cái ghế băng rốt cuộc nện vào chân bạn học phía sau, làm cho bạn học phía sau thét lên một tiếng như chọc tiết heo! Lão thầy toán cho rằng Hàn Bối Bối hồi tâm chuyển ý, muốn hảo hảo học tập!
Cho nên không chỉ có không phê bình cô mà còn… biểu dương. . . . . .
Khụ khụ, Tô Hiểu hiểu ở dưới lớp cơ hồ ôm bụng cười đến hỏng mất, trên mặt Hàn Bối Bối tựa hồ cũng có vết nứt!
Ô ô ô, Phong Thiên Dục, người ta vì người, hiện tại bắt đầu muốn cố gắng, cố gắng trở nên phong tình vạn chủng, hướng tới mục tiêu người phụ nữ vạn người mê mà cố gắng!
Phong gia.
Sau buổi sáng Phong Thiên Dục đến trường học, ù ù cạc cạc bị trở thành sinh viên trao đổi, phải đi nước ngoài một chuyến, hơn nữa còn đi đến 20 ngày, trong vòng 20 ngày, trừ một tuần đầu tiên hắn quá bận rộn nên không gọi điện được cho nha đầu, còn lại cơ hơ mỗi ngày một cuộc!
Nhưng làm cho Phong Thiên Dục ngạc nhiên một phen chính là, mỗi lần gọi cô không nhất định đều có ở nhà, nếu mà có ở nhà…, thì lúc nghe điện thoại, cô cũng không giống trước kia, không khóc sướt mướt hay làm nũng, thật khiến Phong Thiên Dục không thế nào thích ứng kịp!
Hắn mới vừa từ nước ngoài trở lại, cũng không đến trường học hồi báo kết quả, trực tiếp về nhà, nha đầu này gần đây rất không bình thường, hắn không yên lòng, phải tìm hiểu thêm mới được!
“Vương tẩu, Vương tẩu!”
“Nha? Thiếu gia? Cậu trở lại?”
Vương tẩu nhìn thấy Phong Thiên Dục xách hành lý trở về, trên mặt tự nhiên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng bước ra ngoài hàng lang, cô cho rằng thiếu gia ít nhất sáng ngày mai mới trở về a!
“À, đúng rồi, Vương tẩu, mỗi lần tôi gọi điện thoại về, Bối Bối nghe điện thoại giống như đang rất bận rộn, giống như chỉ mong sao cúp điện thoại thật nhanh, tôi cũng đã hỏi các người, nhưng, các người cũng che che giấu giấu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”