“Ô ô. . . . . . Đáng ghét, Dục trở lại liền khi dễ người ta. . . . . . Ô ô. . . . . .”
Mascara hẳn là không thấm nước, cho nên có chút khó lau, nhưng cũng có thể bởi vì chất lượng không tốt, nên sau khi nước mắt cô chảy ra, mascara từ từ lem nhem đầy mặt!
Vương tẩu ở một bên nhìn cô như vậy, khóc cũng không được, cười cũng không xong. Hơn nữa thấy Phong Thiên Dục có chút không biết phải làm sao, cô mỉm cười đi đến bên cạnh hắn!
“Thiếu gia, để tôi mang tiểu thư đi rửa mặt!”
“. . . . . . Ừ, được, làm phiền chị!”
Sau khi đem Hàn Bối Bối giao cho Vương tẩu, Phong Thiên Dục nhìn theo hai người đi về phía phòng tắm, lông mày đẹp không nhịn được nhíu lên. Cô mới 11 tuổi, thế nhưng đã trang điểm.
Đáng chết, mới 20 ngày. . . . . . Hắn mới 20 ngày không thấy cô, bên cạnh không có một người quấn lấy, hắn cũng cảm giác không thích ứng tới cực điểm, hắn đó, không lẽ hắn có khuynh hướng thích bị ngược đãi?
Mà Hàn Bối Bối sau khi được Vương tẩu rửa mặt cho xong, cô tựa như giận dỗi, trực tiếp chạy về phòng. Mặc cho ai kêu đều không mở cửa, hơn nữa cho dù là Phong Thiên Dục đích thân đến, cô cũng đều không ra!
Phong Thiên Dục biết người này lại cáu kỉnh rồi, cho nên thật cũng không muốn đi dụ dỗ quá nhiều, dù sao hắn cũng nghĩ không nên quá mức sủng ái cô!
Nhưng đến lúc ăn tối, cuối cùng nghe được từ trong miệng người dưới, nha đầu này gần đây nghe điện thoại đều giống như không yên lòng, hơn nữa còn bảo người làm giữ bí mật với hắn, là vì gần đây cô tham gia học một lớp vũ đạo và lớp Piano, chuẩn bị khi hắn trở về sẽ biểu diễn cho hắn xem. Hắn lập tức thấy hối hận!
Đáng chết, tiểu gia hỏa nhất định rất khó chịu, hơn nữa hắn còn biết, thì ra cô trang điểm không phải là làm loạn mà là hôm nay có một cuộc thi vũ đạo, nhất định phải trang điểm. . . . . . Hắn lại càng muốn bóp chết sự kích động của mình.