Thật là, tính tình tiểu giả hỏa này cũng càng ngày càng cố chấp rồi, căn bản đều không nói rõ ràng!
Quên đi, quên đi, lần này coi như hắn sai rồi, cho nên nên nói xin lỗi, vẫn là phải nói xin lỗi!
Sau khi suy nghĩ một chút, Phong Thiên Dục trực tiếp lái xe đến Bách Vị Trai mua cho tiểu gia hỏa chút đồ cô thích ăn…, sau đó lại nhanh chóng lái xe chạy trở lại!
“Bối Bối, là ngỗng tẩm mật ong và cánh gà kho, còn có trứng bát tiên, ăn rất ngon, cha vừa mới đặc biệt đi ra ngoài mua cho Bối Bối, như thế nào? Ăn một chút nhé?”
“. . . . . .”
Bên trong phòng một mảnh im ắng!
“Bối Bối, vừa rồi cha không biết rõ tình huống, thấy con nhỏ như vậy lại trang điểm thành như thế, cho nên rất tức giận, bất quá cha cũng là vì tốt cho con, cho nên đừng nóng giận, mở cửa cho cha được không?”
“. . . . . .”
Vẫn không có phản ứng, Phong Thiên Dục có chút bất đắc dĩ cau mày, thế nào? Chẳng lẽ bây giờ đồ ăn của Bách Vị Trai cũng không có chút hấp dẫn nào với cô sao?
“Nào, Bối Bối, mau mở cửa, cha vừa về rất mệt mỏi. Bất quá bây giờ thật muốn nhìn một chút vũ đạo của Bối Bối, rất muốn xem Bối Bối nhà ta khiêu vũ như thế nào, cho nên Bối Bối ra ngoài khiêu vũ cho cha xem có được hay không?”
“. . . . . . Người là thật tâm nói xin lỗi sao?”
Rất tốt, rốt cục nói chuyện, bất quá là giọng mũi, xem ra người này đã khóc lâu rồi! Nghĩ đến bộ dạng cô khóc, hắn có chút đau lòng! Nhưng lại cũng có chút hơi vui mừng!
Hiện tại Bối Bối, mặc dù có chút ngang ngạnh, mặc dù có chút làm cho người ta lo lắng nhưng cuối cùng cũng biết khóc rồi, cuối cùng biết khóc để thả lỏng tâm tình của mình rồi. Ba năm trước, cô căn bản sẽ không khóc. Ba năm trước cô không khóc, càng làm cho người ta đau lòng!
“Là thật, cha sẽ lừa gạt Bối Bối sao? Bối Bối có ngửi thấy không? Là món kho ngon nhất của Bách Vị Trai đó, cha là thành tâm mà! Cho nên, Bối Bối, mau mở cửa!”
“Hừ. . . . . . Cha xấu , đi ra ngoài lâu như vậy đều không nói trước với người ta, người ta ghét cha!”