Cách đó không xa, hai cô gái đang nằm tắm nắng trên bãi cát kích động nhìn Phong Dục Thiên đang dắt Bối Bối đi tản bộ.
Với những “tiểu tam câu hồn” chuyên trách như các cô mà nói, bí quyết của các cô chính là tuyệt đối không làm tiểu tam vĩnh viễn của bất kỳ người đàn ông nào, thứ các cô muốn là một loại cảm giác mới mẻ, là tiền tài.
A, như vậy dĩ nhiên ánh mắt lựa chọn của các cô cao hơn so với những tình nhân bình thường.
Chỉ cần gặp được con mồi hoàn mỹ, đương nhiên khi nào cần ra tay sẽ ra tay. Mà ở phương diện này, Phong Thiên Dục rất phù hợp với tiêu chuẩn của các cô.
“A, như thế nào, khi nào lại quan tâm xem tôi có hứng thú hay không, đừng hỏi tôi, nhìn tinh quang lóe lên trong mắt cô kìa, chứng minh rằng cô rất hứng thú đi?“
“Cô cũng không kém!”
“Như cũ, dựa vào bản lĩnh, người nào cưa được, người đó thắng!”
Hai cô gái này nhìn qua mặc dù đối địch lẫn nhau, nhưng lúc quan trọng rõ ràng lại giúp đỡ lẫn nhau. Chẳng qua bây giờ, là thời gian giành giật!
Mỹ nữ A nhìn mỹ nữ B, mỹ nữ B cười cười, tạm thời để cô ta xuất thủ trước vậy.
“Chậc, lần này lại hào phóng như vậy, nếu tôi giành được cô đừng khóc nha.”
“Ha ha, chúng ta là ai? Người tuyệt vời thế chưa chắc dễ cưa, nhìn là biết, cô đừng mơ hồ ở đây nói không suy nghĩ, chờ cô cưa được hãy nói, tôi đợi xem kịch hay.”
“. . . . . ”
Lườm mỹ nữ B một cái, mỹ nữ A đứng dậy, bước về phía Phong Thiên Dục và Hàn Bối Bối, dáng vẻ tự nhiên, tuyệt đối nhìn không ra là cố ý.
“Dục, hôm nay đi nhà hàng ăn có được hay không? Hôm qua và hôm kia đều ăn trong phòng rồi, thật sự rất nhàm chán!”
“Ừ, vẫn là tiệc hải sản?”
“Không biết, người ta chưa nhìn xem nhà ăn có gì, cho nên mới muốn cùng người đến nhà ăn.”
“Được. . . . . cẩn thận, Bối Bối!”
Thời điểm vừa mới muốn cưng chiều xoa đầu cô, đột nhiên lại thấy một cô gái lọang choạng sắp ngã vào hắn và Bối Bối, với bản năng bảo vệ cô, rất tự nhiên, hắn ôm lấy Hàn Bối Bối, hoàn toàn bảo hộ cô trong ngực mình.