“. . . . . . Đi Anh?”“Ừ, đi Anh du học có được hay không?”Sau khi đánh xong, tâm lại có chút đau, nhưng vẫn còn lý trí đẩy cô tới trước mặt mình, cùng mình giữ vững một chút khoảng cách!“Tại sao? Tại sao?”Bởi vì chuyện ngày hôm nay? Như vậy là trừng phạt cô? Không muốn. . . . . . Cô không muốn!“Không có tại sao! Chuyện ngày hôm nay, khiến ta cảm thấy con cho tói bây giờ vẫn chưa hết hy vọng với ta, những lời lần trước con nói với ta, toàn bộ đều là lời nói suông! Bối Bối, con phải rời đi!”Không nói thêm gì nữa, sau khi nói xong, hắn trực tiếp rời khỏi gian phòng của cô! Đi về phía gian phòng của mình!Ngoài mặt hắn giống như rất tỉnh táo, tĩnh táo xử lý chuyện này. . . . . . Nhưng có lẽ cũng chỉ có chính hắn biết, hắn lần này đến chật vật cỡ nào!Bởi vì chuyện ngày hôm nay. . . . . . Hắn mặc dù biết cô thật sự không chết tâm. . . . . . Nhưng cái này rõ ràng là lấy cớ! Là hắn lấy cớ mà thôi! Là muốn lấy cớ đưa cô đi . . . .Rốt cuộc biết cô căn bản không chết tâm, cũng không phải là chuyện ngày hôm nay, hắn rõ ràng sợ, là ích kỷ mà thôi! Trải qua hôm nay. . . . . . Hắn càng sợ mình cũng sẽ trầm luân, cho nên đây rõ ràng là hắn đang trốn tránh. . . . . . Trốn tránh một phần cảm giác rất rõ ràng của mình đối với cô. . . . . . Trốn tránh đoạn tình cảm của hắn đối với cô . . . . .Hàn Bối Bối ngã ngồi trên mặt đất, cả người tâm loạn thành một đoàn, chuyện phát triển, vượt xa dự liệu của cô, thậm chí nhiều hơn cả sự hỗn độn mà cô muốn!