Bối Bối. . . . . . Chuyện của cậu, vượt qua phạm vi điều khiển của tớ!
Vòng lẩn quẩn này, bất kể như thế nào, Bối Bối, vẫn là hi vọng chính cậu nhảy ra từ bên trong!————————Trong khoảnh khắc cúp điện thoại kia, kỳ thực trong lòng Hàn Bối Bối cũng rất hiểu, không phải là mẹ Hiểu Hiểu tới, mà là. . . . . . A, nhưng không trách cô ấy, thật sự một chút cũng không trách!Bởi vì chuyện này của cô, Hiểu Hiểu cũng đã tận lực rồi, nên giúp cũng đều giúp rồi, như vậy chuyện còn lại, vẫn là chính cô nên tự giải quyết! Dù sao đây cũng là chuyện của cô!Ai ~~Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cô lấy ra một chiếc áo khoác từ trong tủ quần áo, sau đó mặc lên, rồi đi ra khỏi phòng!Bởi vì đây là kỳ nghỉ, cho nên thời gian rảnh rất nhiều, cho nên thời gian phiền não cũng càng nhiều hơn! Hiện tại đầy trong đầu cô đều là suy nghĩ ngổn ngang!Đi trên lối đi bộ, lang thang qua lại, mặc cho suy nghĩ của mình bay lượn ngổn ngang!Cách xa. . . . . . Cách xa sao? Đây không phải là con đường cuối cùng Hàn Bối Bối nên lựa chọn chứ . . . . . .Xuyên qua đường cái, tiếp tục đi, không biết nơi nào mới là điểm dừng của cô, không biết nên dừng lại ở chỗ nào!Mà cũng bởi vì cô không chút để ý, cho nên căn bản không chú ý tới, không biết từ lúc nào, sau lưng có mấy người lén lén lút lút đi theo!“Xác định sao? Là nó?”“Ừ, dĩ nhiên xác định, nhất định là nó!”“Xác định? Nếu dám giở trò đùa giỡn với ông đây, hai người các ngươi cũng đừng nghĩ sống!”“. . . . . . Làm gì. . . . . . Dĩ nhiên, xác định là nó, nhất định mà!”Chỗ tối, một nam một nữ, phẫn hận nhìn Hàn Bối Bối đi ở phía trước!Mẹ kiếp, tại sao? Tại sao con của tình nhân, bây giờ lại sống sung sướng so với bọn hắn?Cho tới nay bọn họ cũng không dám tin, cô thế nhưng thật . . . . . . Thật sự được Phong Thiên Dục nhận nuôi!“Rất tốt, như vậy các người nên biết, các người rốt cuộc nên làm như thế nào?”“Dạ, dạ, Cương thiếu, chúng tôi biết, biết!”Dưới ánh mắt hung ác, một nam một nữ, nịnh hót cười theo!