“Muốn chạy trốn? Xin lỗi, mày trốn không thoát đâu!”Diệp Tân Cường nhìn Hàn Bối Bối bị Diệp Vi Phân kéo tới, từ trong mắt hắn cũng bắt đầu ánh lên tia sáng màu xanh!Đó không phải là màu xanh của bi thảm tuyệt vọng, mà là hi vọng! Là hi vọng sống!
Chỉ cần đem nha đầu chết tiệt này giao cho Cương Thiếu, như vậy hắn cùng em gái có thể tránh được một kiếp này!
“. . . . . . Anh. . . . . . Anh là ai? Mấy người rốt cuộc muốn làm gì?”“Chậc chậc, em gái , nhanh như vậy đã quên mất chúng ta rồi sao? Anh chính là anh Cường của em!”Nhéo nhéo gương mặt Hàn Bối Bối, vẻ mặt Diệp Tân Cường tràn đầy vẻ khinh thường! Tuy rằng hắn chưa từng thấy qua mẹ của Hàn Bối Bối, nhưng nhìn dáng vẻ mới mười mấy tuổi đã rất quyến rũ của Hàn Bối Bối, cũng có thể phỏng đoán, mẹ của cô tuyệt đối không phải là người tầm thường!
Chậc chậc, chẳng trách cha hắn lại đắm đuối, dù sao mẹ của bọn hắn . . . . Hắc, xác thực mà nói, dáng dấp thật có chút thật xin lỗi xã hội!“. . . . . . Diệp Tân Cường?”Thời điểm thốt ra cái tên này, rõ ràng đôi môi của Hàn Bối Bối đã run rẩy.Có lầm hay không. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở Diệp gia kia. . . . . . Gây cho cô cơn ác mộng lớn nhất chính là người đó. . . . .
“Ha ha ha, nhớ ra rồi hả? Em gái đi thôi, cùng anh đi thôi!”“Không muốn, không muốn, buông tôi ra!”“Đừng từ chối, em gái, nhiều năm không gặp mặt như vậy, lẽ nào em một chút cũng không nhớ bọn ta sao?”“Buông ra, buông ra, tôi không nhớ các người, một chút cũng không muốn nhớ tới, không muốn . . . . A. . . . . .”“Anh. . . . . .”Hàn Bối Bối còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Diệp Tân Cường độc ác đánh mạnh vào gáy, trực tiếp ngất đi, trước lúc mất đi ý thức, cô còn nghe được rõ ràng giọng nói khẩn trương của Diệp Vi Phân, rồi sau đó, cô cái gì cũng không biết!
Diệp Vi Phân nhìn Hàn Bối Bối đang hôn mê bất tỉnh bị Diệp Tân Cường ôm vào trong ngực, vội vã đưa tay ngăn tiếng hô trong miệng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy!
“Anh . . . . . . Anh, anh định làm gì với nó?”