“Hừ, nhỏ giọng lại một chút, dù sao bây giờ là ban ngày, em không muốn sống nhưng anh thì còn muốn cái mạng này, hiện tại chúng ta sẽ đem nó tới cho Cương Thiếu, chuyện còn lại, chúng ta mặc kệ, chờ tới khi nhận lại giấy nợ từ Cương Thiếu, chúng ta liền hoàn toàn tự do! Rốt cuộc cũng không bị uy hiếp nữa !”“Anh. . . . . . Thật sự. . . . . . Thật sự muốn đem nó giao cho Cương Thiếu sao?”“Nếu không làm sao bây giờ? Em có biện pháp tốt hơn sao? Hay là em không muốn sống nữa?Diệp Tân Cường nhìn đứa em gái của mình, mặc dù có chút bất mãn, nhưng dù sao cũng là một mẹ sinh ra, cho nên đối với Diệp Vi Phân, vẫn là thật lòng quan tâm!“Anh…”“Quên đi, dù sao Hàn Bối Bối cũng đã nằm trong tay, biết em mềm lòng không thế nào hạ thủ được, cho nên không để em có dính dáng gì, chuyện này để anh xử lý, em bây giờ trở về đi, an tâm ngủ một giấc, chuyện xảy ra ngày hôm nay, em hoàn toàn không liên can, hiểu chưa?”Em gái hắn không làm được người xấu! Cho nên kẻ xấu đương nhiên là do hắn làm! Đương nhiên . . . . Đó cũng thật sự là biện pháp lúc đường cùng.Hết nhìn nhìn Diệp Vi Phân, lại nhìn nhìn Hàn Bối Bối đang hôn mê bị hắn ôm trong ngực, Diệp Tân Cường không mấy do dự, trực tiếp ôm lấy Bối Bối, đi về phía địa bàn của Cương Thiếu!
Dù sao đối với Hàn Bối Bối, vẫn là càng sớm rời tay càng tốt . . . . . Bởi vì Phong Thiên Dục cũng không phải dễ chọc! Thời điểm người ở trong tay hắn, nhất định là chuyện của hắn, nhưng nếu giao người cho Cương Thiếu . . . . .
A, như vậy tiếp theo, cho dù muốn sống hay muốn chết, muốn cướp hay muốn đấu, cũng đều là chuyện của bọn họ. Hắn cùng em gái tốt nhất cứ bo bo giữ mình!
——————————-(Sòng bạc ngầm)“Mang người đến?”Một gã đàn em nhìn Diệp Tân Cường ôm một cái túi lớn đi tới, trong đôi mắt tràn ngập khinh bỉ.“Đúng vậy, đã mang đến, cảm phiền cho tôi gặp Cương Thiếu!”“Hừ, bên này!”“. . . . . . Cám ơn!”Đi theo phía sau hắn tìm Cương Thiếu, sau khi tiến vào sòng bạc ngầm, đến phía sau một phòng nghỉ, Diệp Tân Cường liền bị kẻ đó hung hăng đẩy vào, kế đó cánh cửa liền hung hăng bị đóng lại.