Một màu đỏ tươi . . . . Toàn bộ đều là màu đỏ tươi.Ngay cả ánh đèn chói mắt kia, cũng toàn bộ cũng là chọn dùng thứ ánh sáng mập mờ!Màu hồng, màu tím, lờ mờ, phát huy hết tác dụng trong căn phòng này!“Tỉnh rồi sao?”“. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”Hàn Bối Bối còn chưa kịp đứng dậy đã bị một người phụ nữ cúi người về phía mình, nhả từng vòng khói thuốc vào mặt!
Chết tiệt ~~ cô thực sự rất ghét mùi thuốc lá, OK? Thế nhưng, cớ gì lại phun khói thuốc vào mặt cô?
“Tên gì?”“Khụ khụ, cô là ai?”Còn may – trong thời khắc này, người đang ở trên người cô là một phụ nữ, ít ra điều đó cũng khiến cô an tâm phần nào, nếu như là đàn ông, cô nhất định sẽ la hét um sùm!“Tao? Tao là má mỳ của chỗ này!”“Má mỳ?”Má mỳ? Ý gì đây? Thứ lỗi cho cô đầu óc có chút chậm chạp, hiện tại cô còn chưa nắm rõ tình hình, hơn nữa đầu có chỗ vẫn còn đau ê ẩm!“Ha ha ha, nhìn qua cũng biết mày vẫn chỉ là một đứa bé vắt mũi còn chưa sạch, đương nhiên hiểu biết cũng chưa nhiều, nhưng không sao, mày ở trong này, có thể gọi tao là má mỳ, cũng có thể gọi tao là chị Ngọc! Bởi Cương Thiếu cũng đã đặc biệt chỉ thị, mày sau này là do tao dẫn dắt!”“. . . . . . A?”Cái gì cùng cái gì? Tại sao cô một câu cũng nghe không hiểu? Tại sao lại cảm thấy người phụ nữ đang ra rả nói chuyện trước mặt này, cùng mình sao giống ông nói gà bà nói vịt vậy?“A cái gì mà a? Nếu được thì đứng dậy nhanh lên, tao dẫn mày ra ngoài tham quan!”“. . . . . . Ách . . . . . Được!”Ra ngoài tham quan? Cũng tốt, dù sao bây giờ cô còn chưa biết đây rốt cuộc là nơi nào, nếu ra ngoài nhìn ngó thăm dò một chút, chí ít cũng biết được tình cảnh hiện tại của mình, rất tốt, rất tốt.Sau khi từ trên giường nhảy xuống, ngoại trừ cảm giác trên đầu có chút đau, thực sự cũng không có cảm giác gì khác, cho nên quyết định đi cùng người gọi chị Ngọc này ra ngoài nhìn xem một chút.Chẳng qua là thời điểm đi lướt qua chiếc giương, thấy người trong gương, mới hoàn toàn thét lên!Hù chết cô rồi, lần này thật sự hù chết cô rồi . . . . . Đây . . . . . . Đây rốt cuộc là cái gì?