Người Giám Hộ Vô Lại

Người trong gương kia, thật sự là cô sao? Phải không?Y phục để lộ áo lót bên trong, váy lại ngắn cũn cỡn, khiến người ta xấu hổ đến đỏ cả mặt . . . . . Mông khỉ bất quá cũng chỉ đỏ được đến thế mà thôi?“Làm sao vậy? Ma nhập à?”“Chị Ngọc. . . . . . Chị Ngọc. . . . . .Đây . . . . . Đây là tôi sao?”“Nói nhảm, không phải ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra chứ?”“Tôi. . . . . .Tôi thế nào lại biến thành như vậy?”“Còn cần phải giải thích sao? Sau này mày ở nơi hỗn độn này, đương nhiên là phải ăn mặc như thế rồi! Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng phải công nhận mày rất có tiềm năng nha, tiểu nha đầu, nếu ngoan ngoãn theo tao học tập cho tốt, về sau chờ tao về hưu, không chừng má mỳ của nơi này sẽ do mày làm đó!”Chị Ngọc giữ chặt cánh tay Hàn Bối Bối lúc này đã hóa đá, kế đó kéo ra ngoài.Hàn Bối Bối giãy giụa không được, đồng thời do không nén nổi tò mò mà nhìn ngó xung quanh! Ngay lúc bị chị Ngọc kéo ra khỏi phòng, trông thấy cảnh tượng bên ngoài . . . . càng khiến cô muốn lăn ra ngất ngay tại chỗ!Cái gì cùng cái gì? Đây là chốn quỷ quái nào . . . . Cái nơi quái quỷ này không phải là nhà chứa chứ?Vì sao tất cả những cô gái đi đi lại lại trong này đều ăn mặc hở hang như thế?Vì sao những cô gái này lại để bọn đàn ông vuốt ve rồi lại sờ sờ mó mó, quang minh chính đại ăn đậu hủ của mình như vậy?Vì sao những cô gái này, lúc những gã đàn ông kia đem tiền nhét vào áo ngực của mình, lại cười dâm đãng như thế?Cô bây giờ . . . . . Đã không phải là hóa đá nữa, mà là ở vào trạng thái phong hóa (Kusa: đại khái là bị gió lạnh bào mòn dần dần), không . . . . . Không lầm chứ? Những cảnh tượng thế này cô chỉ từng thấy trên phim ảnh mà thôi, súng thạt đạn thật như vậy, từ khi sinh ra đến nay đây chính là lần đầu tiên . . . . . chấn động như thế!“Chị Ngọc . . . . . Đây rốt cuộc là chỗ nào?”“Còn không biết?Là Xuân quán a! Nếu vẫn chưa hiểu, cũng có thể xem đây như một sòng bạc đặc biệt! Chính là sòng bạc cao cấp a! Những sòng bạc bên ngoài, chỉ là dạng bình thường rẻ tiền, bởi những nơi đó làm gì được người đẹp tiếp đón! Những người đến Xuân quán này đều là khách giàu có, mỗi người họ đều sẽ có một người đẹp bên cạnh nha!”“. . . . . . A . . . . . . Như vậy a . . . . . . Tôi nghĩ chị nhất định là lầm rồi, tôi cũng không biết vì sao lại ở đây, nhưng thật xin lỗi . . . . . . Tôi . . . . . Tôi bây giờ phải về nhà!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui