Không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu còn tiếp tục cưng chiều cô như vậy, nếu còn như vậy . . . . . Chỉ sợ Hàn Bối Bối đã không thể tỉnh lại, còn bản thân hắn cũng sẽ rơi vào trầm luôn. . . . . Đáng giận! Súc sinh! Mỗi lần nghĩ đến biểu hiện kia của mình, hắn đều cảm thấy bản thân đúng là súc sinh!
Dù thế nào đi nữa, mặc dù thật sự là do thuốc đi nữa, nhưng có cảm giác với cô, điều đó, chính là hắn không đúng . . . . .
Vừa tự trách mình, trong đầu hắn vừa đột nhiên nhớ đến hình ảnh Hàn Bối Bối vô cùng mê người ngày hôm đó . . . . . . Vội giơ tay lên hung hăng cho mình một cái tát!
Vết thương trong lòng bàn tay bởi vì lần trước bị gạt tàn thuốc đâm vào khiến hắn đau đớn! Cũng nhờ vậy mà cuối cùng đã tỉnh táo được một chút!
. . . . . Đúng, tỉnh táo lại!Lần này cô lại bỏ đi, hắn là đang phản kháng? Cô không muốn ra nước ngoài . . . . .Không thể được! Đúng! Phải để cô ra nước ngoài, hôm nay sau khi gặp khách hàng xong, hắn cũng đã thuận tiện giúp cô làm một vài thủ tục rồi!Chuyện lần này, không thể nào thỏa hiệp với cô được, không thể được . . . . .Bởi vì những việc này đều là vì muốn tốt cho cô, toàn bộ đều là vì cô!Hắn không thể nào cứ ích kỷ như vậy mãi, làm trễ nãi cả cuộc đời cô, cô còn trẻ . . . . Đúng vậy, Bối Bối còn trẻ!Bởi suy nghĩ như vậy, hắn cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quyết định không đi tìm cô, vì hắn rất rõ, nếu lần này cũng như lần trước không nhịn được mà khuất phục, như vậy người thua cuộc, tuyệt đối sẽ là hắn!———————————
“Buông! Buông ra!”Bên trong Xuân quán, sau khi trải qua một phen khổ chiến, Hàn Bối Bối dù sao cũng chỉ có một mình, thế nên rốt cuộc cũng bị người ta bắt được! Hơn nữa quần áo trên người vốn dĩ đã rất thiếu vải, sau một hồi lôi lôi kéo kéo, lại càng trở nên hở hang!Cô vốn dĩ đã hấp dẫn rồi, nay lại thêm chiếc áo lót cùng quần lót đáng yêu kia, lại càng lộ ra vóc dáng mê người . . . . .“Chết tiệt, ngày đầu tiên tới nơi này đã không ngoan ngoãn nghe lời, thật là quá thiếu dạy dỗ!”