“Cương sẹo, tao dám một mình tới địa bàn của mày, chứng tỏ sự đề phòng của mày đối với tao mà nói, hoàn toàn không có tác dụng! Còn nữa, cô bé bên kia là người của tao mà mày cũng dám động vào? Mày thật sự muốn chết phải không? Hả?
Hắn dùng mũi chân nâng đầu Cương sẹo lên, nhưng vào thời điểm gã còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, thì mũi chân của gã thanh niên đã nhanh chóng chuyển hướng, mạnh mẽ cứng rắn đem đầu của Cương sẹo, vặn sang hướng khác . . . . .
Đau! Cương sẹo đau đến chết đi sống lại!
“Cương sẹo! Nhớ cho rõ, đem đám đàn em của mày cút ra khỏi địa bàn này, một tuần sau, tao sẽ cho đàn em tới lấy, nếu mày không nghe lời, cũng được thôi, chờ sau khi tao giải quyết hết công việc, sẽ trở lại nói chuyện với mày!”
Gã thanh niên cười mà như không cười, sau khi nói xong, chẳng rõ là cố ý hay vô tình, từ trên người hắn chợt lộ ra một thứ, rất giống đồng kim tệ hình ngũ mang tinh (ngôi sao năm cánh)!
Mà Cương thẹo thời điểm nhìn thấy đồng kim tệ đó, gương mặt giống như vô cùng sợ hãi, trong nháy mắt trở nên vặn vẹo . . . . . Là sợ tới mức vặn vẹo!
” . . . . . Dạ! Được . . . . Mang thiếu . . . . Thất lễ . . . . . Thất lễ . . . . . ”
Ngũ Mang Tinh coi trọng địa bàn của hắn sao? Mặc dù không cam lòng, nhưng khi đang nhìn đồng kim tệ kia, lại nhìn thấy con ngươi màu hổ phách của gã thanh niên, vào thời điểm đó đã sợ muốn chết rồi, mặt hắn xám lại như tro tàn!
Phàm đã là địa bàn mà Ngũ Mang Tinh coi trọng, không có gì là không lấy được, phàm đã là thứ mà Ngũ Mang Tinh thích, không có gì là không thể chiếm được . . . . .
Ngũ Mang Tinh coi trọng địa bàn của hắn, cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hắn lại dưới tình huống không biết chuyện, dám động vào người phụ nữ của thủ lĩnh Ngũ Mang Tinh? Nếu như không chết . . . . Coi như nhặt về một mạng rồi, còn dám nói gì?
Nhìn gã thanh niên ôm lấy cô gái có vẻ như vẫn còn rất hoang mang đang ở trên chiếu bạc kia, thản nhiên tiến ra ngoài, Cương sẹo giống như kẻ đã chết, nằm lăn ra trên đất . . . .
Cái mạng của hắn! Cái mạng lần này thực sự nhặt về rồi!
Một tên đàn em không rõ sự tình, nhìn theo bóng lưng của gã thanh niên lúc này đã đi xa, còn muốn nhặt súng lên đuổi theo, hơn nữa còn có suy nghĩ muốn bắn chết hắn! Nhưng đã bị Cương thẹo cứng rắn ngăn cản!
“Mày muốn chết hả? Còn muốn ra tay với hắn?”
“. . . . . . Nhưng? Cương Thiếu? Hắn khi dễ chúng ta như vậy . . . . .”