Phong Thiên Dục hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn, thế nhưng. . . . . . Thế nhưng tình huống này. . . . . . Đáng chết, cô không gõ cửa. . . . . . Hơn nữa hắn cũng đột nhiên nhớ ra, cô ở bên cạnh hắn 7 năm. . . . . . Hắn chưa từng dạy cô loại lễ nghĩa gõ cửa này!
“. . . . . . Đi ra ngoài!”
“. . . . . .”
“Bối Bối! Đi ra ngoài!”
Hắn có chút phiền não lập tức dùng chăn, đem thân thể xích lõa của mình cùng người phụ nữ phía dưới che lại. Hơn nữa bên trong đôi mắt vừa rồi còn dục vọng mông lung cũng đã sớm phủ một lớp hàn quang vô tận!
“. . . . . . Cha . . . . . . Tại sao? Tại sao?”
“Đây là chuyện của người lớn, chờ con lớn lên sau, con sẽ hiểu, ngoan. . . . . . Bối Bối, trở về phòng của mình đi, đóng cửa lại, hảo hảo ngủ, quên tất cả những gì con mới vừa nhìn thấy!”
Hắn rất rõ ràng, mình ở trong lòng của cô rất hoàn mỹ. Hắn cũng rất hiểu, tối nay, hắn hoàn mỹ đã không còn tồn tại, ở trong lòng của cô cũng đã dần dần có vết rạn nứt. . . . . . Được rồi, có vết rạn nứt cũng là một chuyện tốt mà, ít nhất. . . . . . Cô cũng sẽ không mê luyến hắn như vậy?
Bối Bối 15 tuổi, tình yêu đầu tiên, Phong Thiên Dục rất rõ ràng, đứa nhỏ này đã đem tất cả sùng bái, yêu thương, ánh mắt thưởng thức, đặt trên người của hắn, điều này không được phép . . . . . . Cho nên cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ để cho cô thấy những hình ảnh hôm nay cũng không phải là một chuyện xấu!
“. . . . . . Cha . . . . . .”
Khi bên người hắn có người phụ nữ khác tồn tại, cô vĩnh viễn đều khéo léo gọi là cha, không có người phụ nữ khác, vĩnh viễn đều gọi là Dục! Cái này cũng làm cho Phong Thiên Dục có chút nhức đầu, hơn nữa hắn đã uốn nắn nhiều năm như vậy nhưng vẫn không có ích lợi gì, hắn cũng lười uốn nắn tiếp!
Trên trán cô mồ hôi lạnh tựa hồ đổ ra nhiều hơn, sắc mặt càng thêm tái nhợt, chân tựa hồ cũng bắt đầu dần dần như nhũn ra, cả người đều muốn ngã xuống đất!
Phong Thiên Dục nâng lên tròng mắt mê người kia nhìn cô một chút, trong lòng thoáng qua một tia lo lắng. . . . . . Loại vẻ mặt này. . . . . . Hắn cũng sớm đã quen thuộc, không phải là lần đầu tiên thấy được. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Tính toán ngày một chút, chết tiệt, không sai biệt lắm, cũng vừa lúc. . . . . .