Người Giám Hộ Vô Lại

Đúng vậy, tuyêt đối là không bình thường, rõ ràng cô là một người xa lạ, nhưng tất cả những người ở đây đều yêu thích cô, quấn lấy cô, bất kể là phụ nữ, hay là đàn ông. . . . .
“Dạ Huyền Phỉ? Dạ Huyền Phỉ?”
Chạy loạn khắp trang viên tìm Dạ Huyền Phỉ, cô tìm đến không còn tính nhẫn nại rồi, sau đó tên kia không biết từ nơi nào đột nhiên nhảy ra ngoài!
“Làm cái gì? Mặc dù tôi biết rõ em thầm mến tôi, nhưng cũng không cần phải để cho cả thế giới đều biết như vậy, hiện tại toàn bộ người trong trang viên ai cũng biết hôm nay em ở sân thâm tình gọi tôi rồi!”
“. . . . . Tôi nhổ vào, tôi đây rõ ràng là kêu gào! Còn nữa, làm ơn, tôi mến anh khi nào? Làm phiền anh lần sau nói chuyện chú ý một chút!”
Hung ác trợn mắt nhìn người này một cái, Hàn Bối Bối không chút khách khí đạp xuống chân hắn một cước!
“Em. . . . . ”
“Hư, đừng tức giận, đây là vừa học được từ sư phụ, sư phụ nói cái này là huấn luyện độ nhạy cảm!”
“. . . . . . .”
Dạ Huyền Phỉ mắt trợn trắng, cuối cùng bất đắc dĩ vuốt vuốt tóc của cô, sau đó lôi cô đến bên cạnh!
“Nói đi, tìm tôi gấp như vậy để làm gì?”
“. . . . . Dạ Huyền Phỉ, tôi muốn về nhà!”
Rất muốn trở về, lúc trước, cô căn bản không chịu được cuộc sống một ngày không có hắn, nhưng bây giờ cư nhiên đã năm ngày rồi . . . . cư nhiên đã qua năm ngày, suy nghĩ một chút cũng biết, điều này rốt cuộc cần bao nhiêu dũng khí!
Cho nên Hàn Bối Bối hiện tại, từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong chỉ có nhớ hắn, nhớ hắn, nhớ hắn. . . . . Về nhà, về nhà, về nhà!
Càng như vậy, cảm giác càng thêm ủy khuất, lại thêm một chút đáng thương!
“Này, đừng khóc! Khóc cũng vô dụng, chuyện em muốn về nhà, tạm thời không thể được!”
“. . . . . Tại sao?”
“Tiểu thư, em bây giờ đã là người của Ngũ Mang Tinh, em cho rằng còn có thể tùy ý vui chơi? Hơn nữa em là người anh trai tôi mang tới, trừ khi được hắn cho phép, chúng ta ai cũng không thể tùy tiện rời đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui