Ngay cả trên phương diện chiều cao, còn có những phương diện khác, cơ hồ toàn bộ đều giống nhau, như vậy làm cho người ta làm sao phủ nhận không phải là cô? Hả ? Làm sao phủ nhận?
“Im miệng! Không thể nào! Không thể nào là cô ấy!”
” …….. “
Nhìn hắn tâm tình mất khống chế, khuôn mặt cũng bắt đầu từ từ trở nên dữ tợn, Nhiếp Sâm biết, bây giờ hắn nhiều lời vô ích, loại chuyện như vậy vẫn là chính hắn suy nghĩ thông suốt mới được!
“Thôi ! Những tư liệu tôi tra được, toàn bộ đều ở trong này, cậu có thể cẩn thận xem một chút, Phong thiếu…. không nên quá cố chấp!”
“……Nhiếp Sâm! Đây là giả có đúng hay không…. Giả dối ….”
Nhận lấy tài liệu Nhiếp Sâm đưa, Phong Thiên Dục gắt gao nắm chặt, toàn bộ giấy tờ trong tay hắn đều biến hình, hai tròng mắt đỏ ngầu lại giống như có thể nhỏ ra máu!
Nhiếp Sâm nhìn Phong Thiên Dục như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, càng thêm có chút kinh hãi, cả người rung động, cũng tuyệt đối không có cách nào diễn tả bằng lời!
“Phong thiếu… “
“Nói cho tôi biết, đây không phải là thật, không phải vậy, Bối Bối không thể nào chết, không thể nào!”
” ….. “
Nhiếp Sâm bị Phong Thiên Dục nắm chặt, cánh tay cũng bị nắm đến tê dại, nhưng thủy chung cũng không cau mày một chút!
Nhìn ra, Phong Thiên Dục đối với đứa bé kia là thật tâm, nhìn ra hắn có bao nhiêu quan tâm đứa bé kia, hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, hắn không chịu nổi cũng là bình thường!
Không nói gì khác, hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Phong Thiên Dục, nhìn Phong Thiên Dục gần đây biến thành khô cằn, cả người như thế nào bi thương tuyệt vọng!
Hắc K, là Hắc K đã xuống tay…
Rõ ràng Hàn Bối Bối chỉ là một đứa bé 15 tuổi mà thôi, là nguyên nhân gì, thế nhưng khiến cho Hắc K xuống tay độc ác như vậy?
Không nghĩ ra, cũng đoán không ra, Phong Thiên Dục bi thống muốn nứt ra, chân mày Nhiếp Sâm cũng vẫn luôn không buông lỏng!
Mà Phong Thiên Dục đang nắm Nhiếp Sâm, nhìn thi thể trên đất, giống như nghĩ đến gì đó, giống như nổi điên vọt tới thi thể kia!