Mặc dù mọi người không rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì, tuy nhiên khi hắn mở quần áo của “Hàn Bối Bối” đang nằm trên đất kia, cũng rối rít chắc lưỡi, đây…. đây coi là cái gì?
Lúc Phong Thiên Dục mở quần áo thi thể ra, hắn nhìn bộ ngực trắng bệch kia mà ngẩn người!
Mặc dù bộ ngực trắng bệt, không có dấu vết bị thương, nhưng… nhưng cũng không có cái bớt kia?
Trước ngực Bối Bối, vẫn luôn có một cái bớt có hình con bướm, cũng chính vì cái bớt đó, cho nên trước đây hắn mới mua cho cô một cái kẹp tóc hình con bướm!
Bọn họ nói cho hắn Bối Bối chết rồi, nhưng ở trên bộ ngực trắng bệch loang lổ vết máu kia, không có bất kì dấu vết nào của cái bớt, đột nhiên hắn cầm tư liệu trong tay vứt toàn bộ vào không trung, sau đó nở nụ cười!
Không phải, khẳng định không phải!
“Ha ha ha ha ……..Ha ha ha ha…. “
“…….Phong thiếu! Phong Thiên Dục!”
Nhiếp Sâm nhìn Phong Thiên Dục đang cuồng tiếu, trong lòng liền phát rét, không có lầm chứ? Chẳng lẽ hắn….chẳng lẽ hắn không chịu nổi, cho nên điên rồi?
“Không phải là cô ấy, tuyệt đối không phải là cô ấy…..Không phải!”
“……”
Điên rồi? Thật điên rồi sao? Tài liệu cặn kẽ như vậy, làm sao có thể không đúng?
Nhiếp Sâm nhức đầu bóp trán của mình, nhìn Phong Thiên Dục đã chạy ra ngoài, cả người một hồi ác hàn, hơn nữa có chút không biết phải làm sao!
Đến nông nỗi này sao? Chẳng qua là một đứa con gái mình nhận nuôi 7 năm mà thôi, không cần thiết… khiến bản thân điên khùng chứ?
Mà Phong Thiên Dục rời khỏi chỗ của Nhiếp Sâm, vốn tâm đã biến thành tro tàn, nhưng lúc thấy trên ngực thi thể kia không có cái bớt hình con bướm, lại bắt đầu từ từ hồi phục, từ từ mang theo một chút kỳ vọng, từ từ……
(tiếp theo bắt đầu cụ thể thân thế bi thảm của Bối Bối hắc —- ngược thêm vài ngày nữa, sau đó sẽ kịch tính đặc sắc hơn!
“J” là tổ chức bí mật của ai? Vì sao vẫn truy xét vị trí của Bối Bối? Rốt cuộc đầu não Mang thiếu của Ngũ Mang Tinh, có thể tra được sao?