“. . . . . . Vi Phân, thật không phải, mẹ nào biết tiểu đê tiện kia sẽ chạy trốn ra ngoài. . . . . .”
“Hừ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Con ra ngoài, tức chết con rồi, bất kể như thế nào, khi con trở lại, đừng để cho con thấy tiểu tạp chủng đó đang ở trong nhà này!”
“Đợi chút. . . . . . đợi chút, Vi Phân, con đi đâu vậy?”
“Con tới câu lạc bộ đêm, một party tốt như vậy, cứ như thế bị phá hủy, con dĩ nhiên muốn bồi thường cho bản thân một chút rồi!”
Thời điểm Diệp Vi Phân nói xong câu đó, hiển nhiên cả người đã phiêu ra đến ngoài cửa rồi! Mà Trương Mỹ Ngọc nhìn con gái bảo bối của mình, trên mặt tự nhiên lóe lên thần sắc vô lại!
Nhưng nghĩ tới tiểu tạp chủng kia đã bị Phong Thiên Dục ôm ra ngoài, hơn nữa còn phá rối party sinh nhật của con gái mình, ánh mắt của bà ta lại trở nên ác độc!
Tạp chủng! Loại tạp chủng không chết tử tế được!
–( Phong gia )
Ánh sáng chói mắt nha!
Nhưng tựa hồ lại là không khí thật ấm áp. . . . . .
Mơ sao? Cô không phải đang nằm mơ chứ? Bên trong phòng của cô, không thể nào có ánh sáng như vậy!
Cô ở tại Diệp gia đã bao lâu? Cũng tới nửa năm đi? Nhưng cô là ở trong tầng hầm ngầm của Diệp gia đó a, bên trong quanh năm đều không nhìn thấy gì, hơn nữa bóng đèn bên trong cũng chỉ là 15W mà thôi, tuyệt đối sẽ không chói mắt!
Nha, còn có chỗ cô ở, không khí làm sao lại ấm áp đây? Bên trong quanh năm gió không thông, chăn bông của cô còn không thể phơi, đều là mùi vị mốc meo a, còn có chuột, có gián. . . . . .
“Hi, tiểu tử?”
“. . . . . . Ô, chớ quấy rầy!”
Cô nằm mơ, cô nhất định là nằm mơ, nếu không làm sao có thể tốt đẹp như thế?
Hơn nữa thanh âm dễ nghe như vậy là từ nơi nào tới? Phim hoạt hình sao? Giống như bức tranh được thu nhỏ thật lâu cũng không nhúc nhích! Mộng thật là đẹp!
Có ánh sáng khiến cho cô cảm thấy cảm giác an toàn, chăn có mùi ánh mặt trời, có phim hoạt hình. . . . . . Thật thỏa mãn nha!
Trên giường, cô đột nhiên nhếch môi nở nụ cười!
Như vậy không hề phòng bị, như vậy làm cho người ta bất giác nở nụ cười!