“. . . . . . Anh là ai?”
“Ta? Còn cháu, cháu là ai?”
Hắn đột nhiên phát hiện, thật thích nghe giọng nói của tiểu tử này!
“Em tên là Bối Bối, Hàn Bối Bối!”
Cô từ trên giường ngồi dậy, nhìn ông anh phía trước mặt này, sau đó cuộn mình lại, ôm lấy chân của mình! Một chút phòng bị cũng không có.
Phong Thiên Dục lần nữa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhưng lần này cô theo bản năng tránh né, chẳng qua là tư thế né tránh kia, khiến cho hắn hơi đau lòng!
Đó là một loại phản ứng bản năng, là một loại phải chịu đánh, sau đó là tư thế tự vệ theo bản năng, tại sao cô lại phản xạ như vậy, cô bị người khác đánh sao?
“Ta sẽ không đánh cháu, Bối Bối? Gọi Bối Bối có đúng hay không?”
“Vâng. . . . . . Em tên là Bối Bối!”
Mắt to vẫn như cũ nhanh như chớp nhìn bàn tay Phong Thiên Dục, rất sợ cái tay kia, sẽ tùy thời rơi vào trên người của mình, cô bị đánh đến sợ, đúng vậy, đã chết lặng, đã là phản xạ có điều kiện rồi!
“Mới vừa tại sao kêu lên?”
“Em sợ bóng tối!”
“Thì ra là như vậy. . . . . .”
Trẻ con sợ tối, cũng là đứa trẻ không có cảm giác an toàn, cô không có cảm giác an toàn, là bởi vì liên quan đến Diệp gia sao?
Không giải thích được, hắn cảm giác mình giống như có hứng thú đối với đứa bé này! Không giải thích được, hắn cảm giác mình giống như còn rất muốn chú ý tới chuyện của cô đấy!
“Anh, anh là ai? Em tại sao lại ở đây?”
“Anh. . . . . . Ha ha, gọi ta là chú đi, nói không chừng anh so với em lớn hơn rất nhiều!”
Nhìn thân thể nhỏ xinh của cô, hắn đoán cô nhiều nhất chỉ có 6 tuổi!
“Nha, đúng, còn nữa, quên giới thiệu, ta tên là Phong Thiên Dục, cháu có thể gọi ta là chú Phong, về phần cháu tại sao ở đây, sau này hãy nói được không?”
Hắn đối với chuyện cô tại sao xuất hiện tại nơi này, không muốn phí tâm tư giải thích làm gì, hắn cảm thấy hiện tại hắn tương đối muốn biết chuyện của cô!
Đứa bé này nhìn qua mặc dù đơn thuần, nhìn qua mặc dù sạch sẽ trong sáng, nhưng kỳ thực cũng rất rõ ràng, cô tựa hồ rất biết nắm chặt một mức độ, cô sẽ không để cho người ngoài tiếp xúc, nhưng cũng sẽ không quá xa lánh.