“…..Nha, được, chú Phong!”
“Thực ngoan! Bối Bối, cháu cũng nên nói cho chú Phong một chút chuyện xưa của cháu chứ?”
“Chuyện xưa? Là chuyện xưa của cháu?”
Hàn Bối Bối vừa nói, vừa đánh giá hoàn cảnh xung quanh!
Không phải là phòng dưới đất, không phải là cái chăn mốc meo, không phải là cái giường nhỏ dành cho sủng vật chó con của Diệp gia!
Không có chuột, không có gián, không có đồ bỏ đi, không có đồ mốc meo không cần thiết!
Không phải bóng đèn 15W kia, không phải bàn cơm cũ rách không chịu nổi kia…
Ưm, nhìn nơi này, đột nhiên cô cảm thấy an tâm không ít, nơi này so với chỗ cô ở tốt hơn rất nhiều, cho nên cô không muốn vội vàng trở về, một chút cũng không vội vàng!
“Đúng, nói cho chú, tại sao cháu bị đánh, nói cho chú, tại sao trên người cháu có rất nhiều vết thương cả mới lẫn cũ, không chừng chú có thể giúp cháu!
Nghĩ đến bộ dáng đánh cô hôm nay của Diệp phu nhân, Phong Thiên Dục không nhịn được mà cau mày, hắn bắt đầu có chút lo lắng, việc đưa đứa nhóc này trở về, rốt cuộc là nên hay không nên?
Đưa cô trở về, hẳn là đưa cô vào trong miệng hổ mới đúng…
“Chú… cháu không thể nói!”
Mẹ lớn nói qua, không thể nói với bất kỳ ai, nếu không sẽ không có cơm ăn, không có nước uống… không có gì cả, hơn nữa sau đó sẽ khóa cô nhốt vào trong tầng hầm!
“Tại sao?”
“Cháu không muốn đói bụng, không muốn không có nước uống, cho nên không nói được không?”
“…..Bọn họ không cho cháu ăn cơm, không cho cháu uống nước?”
Trời ơi, Diệp gia? Đây rốt cuộc là tình huống quái quỷ gì, so với hắn nghĩ càng tệ hại, hắn bắt đầu nhức đầu, rốt cuộc không muốn đưa cô trở về, nếu như đưa cô trở lại, sau này loại chuyện này, nên làm gì bây giờ?
Hắn không ngờ, khó có một lần đến Diệp gia, thế nhưng rất ngẫu nhiên gặp được cô!
“…..Cháu không biết gì cả!”
“Bối Bối, tin tưởng chú, nói cho chú, tin tưởng chú, chú sẽ giúp cháu!”
“A….”
Giúp cô? Còn có người có thể giúp cô sao?
Mẹ từng nói, cô chỉ có thể lệ thuộc vào Diệp gia a!